Bỗng nhiên, bác sĩ Đông y nữ bên cạnh Hứa Mỹ Hòa tò mò hỏi, cô ta nhìn theo ánh mắt của Hứa Mỹ Hòa nhưng lại không nhìn thấy gì cả.
Hứa Mỹ Hòa thu hồi ánh mắt, lắc đầu cười nói: “Vừa rồi mình tưởng nhìn thấy một người bạn nhưng mà nhận lầm người thôi.”
Lục Tuyết Kha không chút nghi ngờ, cười nói: “Mỹ Hòa, cậu không biết đâu ông của tớ lúc nào cũng khen cậu ở trước mặt tớ, nói cậu là người có y thuật cao nhất trong số những người trẻ tuổi ở tỉnh Hòa Bình này, còn luôn bắt tớ coi cậu là mục tiêu để đuổi theo, ôi, ông của tớ cũng thật là nhà họ Hứa của cậu là dòng dõi Đông y truyền thừa trăm năm, từ nhỏ gia đình đã có truyền thống học giỏi, làm sao tớ có thể so được với Mỹ Hòa chứ?”
Lục Tuyết Kha nói xong trên khuôn mặt đầy buồn rầu.
Hứa Mỹ Hòa trợn mắt nói: “Người trong ngành y của toàn bộ tỉnh thành này ai mà không biết cậu là cháu gái cưng của hội trưởng hiệp hội Đông y chứ, nếu nói về học hành thì cậu không kém tớ chút nào, nếu không phải cậu thích lười biếng thì cậu cũng đã sớm đến trường Đông y ở Hà Nội để đào tạo chuyên sâu rồi.”
Lục Tuyết Kha dẩu cái miệng nhỏ biểu đạt bản thân không đồng ý, đột nhiên tròng mặt cô ta xoay tròn cười hì hì nói: “Cho dù nói thế nào thì hôm nay tớ nhìn trong số những người trẻ tuổi giới Đông y ở tỉnh Hòa Bình chúng ta, chắc chắn Mỹ Hòa nhà ta có thể dùng y thuật cao siêu tham gia thi đấu giải Đông y lần này rồi lấy giải vô địch cùng với linh chi Côn Luân.”
Ngoài dự kiến của Lục Tuyết Kha, Hứa Mỹ Hòa lại lắc đầu, tự giễu nói: “Cậu nói sai rồi, y thuật của tớ không là gì cả, nhất là so với người kia thì càng như mặt đất so với bầu trời vậy.”
“Gì cơ?”
Lục Tuyết Kha kinh hãi, ngạc nhiên hỏi: “Trong giới bác sĩ Đông y trẻ tuổi ở Hòa Bình chúng ta còn tồn tại người có y thuật cao hơn cậu á?”
Hứa Mỹ Hòa gật đầu nói: “Theo tớ được biết thì ít nhất có một người, tuổi của cậu ấy còn nhỏ hơn tớ, nhưng mà y thuật lại vượt xa hơn tớ hàng ngàn ki lô mét, tuyệt đối là lần đầu tiên tớ được nhìn thấy!”
Lục Tuyết Kha càng thêm kinh ngạc, cô ta hiểu ý của câu ‘Lần đầu được thấy trong đời’, cho nên trong lòng mới càng thêm chấn động, cô ta lập tức vội hỏi: “Lẽ nào y thuật của anh ta cao minh hơn của ông nội Hứa Thành Sâm à?”
Trong ánh mắt khó có thể tin được của Lục Tuyết Kha, Hứa Mỹ Hòa gật đầu nói: “Ông nội từng thi đấu với anh ta một lần, kết quả…”
“Kết quả như thế nào?”
Lục Tuyết Kha vội vàng hỏi.
“Ông nội tớ hoàn toàn thất bại.”
Hứa Mỹ Hòa thở dài nói: “Mà càng làm cho người ta khiếp sợ chính là hắn cùng lắm mới mười chín tuổi.”
Nghĩ đến phong thái chỉ điểm giang sơn của Trần Gia Bảo ngày hôm đó, đôi mắt xinh đẹp của Hứa Mỹ Hòa xuất hiện một tia khát khao cùng với ý chí chiến đấu sục sôi!
Tuy đã sớm đoán được đáp án, nhưng sau khi chính tai nghe Hứa Mỹ Hòa thừa nhận thì trong lòng Lục Tuyết Kha vẫn đầy chấn động như cũ, cô ta hỏi: “Trời ạ, tỉnh Hòa Bình chúng ta vẫn còn có người khủng như vậy ư, tên anh ta là gì?”
“Anh ấy tên Trần Gia Bảo.”
Hứa Mỹ Hòa trả lời, lúc nói lên cái tên này thì trong lòng Hứa Mỹ Hòa cũng đầy kinh sợ.
“Trần Gia Bảo?”
Lục Tuyết Kha sửng sốt, trong lòng đầy nghi ngờ, cô ta luôn cảm thấy hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi nhưng lại nghĩ không ra.
Nhận thấy Lục Tuyết Kha khác thường, Hứa Mỹ Hòa tò mò hỏi: “Cậu làm sao thế?”
“Không có việc gì.”
Lục Tuyết Kha lắc đầu, cười nói: “Nghe cậu nói vậy thì tớ cũng muốn gặp một lần xem rốt cuộc Trần Gia Bảo có ba đầu sáu tay gì đấy.”
Hứa Mỹ Hòa cười nhẹ, sao cô không muốn gặp lại Trần Gia Bảo chứ?
Nhưng mà gặp rồi thì sao chứ? Chênh lệch giữa hai người họ quá xa, bây giờ ngay cả bóng lưng của Trần Gia Bảo thì cô cũng không nhìn được.
Hứa Mỹ Hòa thở dài một hơi.