“Hóa ra cậu là vị bác sĩ thiên tài đã chữa khỏi chứng bệnh Alzheimer cho ông Kiều, còn trẻ hơn cả trong tưởng tượng của tôi, thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên.”
Lục Vệ Đông nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, tuy rằng ra vẻ khách sáo, nhưng trong ánh mắt lướt qua một chút hoài nghi, thậm chí có mơ hồ có ý thất vọng.
Nguyên nhân rất đơn giản, bệnh Alzheimer rất khó điều trị hết triệt để, sau khi Lục Vệ Đông nghe nói có người dùng Đông y chữa khỏi cho Kiều Thanh Nguyên thì trong lòng vừa hưng phấn lại vừa kích động, cho rằng Đông y được cứu rồi, nên vội vã muốn biết phong thái của vị bác sĩ thiên tài này.
Nhưng sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo còn trẻ như vậy, trong lòng Lục Vệ Đông giật mình, dù sao y thuật, nhất là Đông y cần phải tích lũy kinh nghiệm từng ngày từng năm mới được, bác sĩ Đông y trẻ tuổi như Trần Gia Bảo, cho dù y thuật có tốt thì chắc chắn không thể cao được.
‘Về phần bệnh Alzheimer của ông Kiều, đoán chừng là Trần Gia Bảo mèo mù vớ cá rán mà trị hết được.’ Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Vệ Đông không nhịn được sự thất vọng.
“Đúng, là tôi.”
Trần Gia Bảo gật đầu trả lời.
Rõ ràng Kiều Ngọc Nghi cực kỳ tôn sùng Trần Gia Bảo, giơ ngón tay cái lên khen: “Ông Lục, lúc đó ông không được nhìn y thuật của Gia Bảo, nó tuyệt đối là chưa từng có, ngay cả ông nội nhà cháu đều thấy thần kỳ đó.”
Lục Vệ Đông cười ha hả, trong lòng lại không để tâm, dù sao Kiều Ngọc Nghi chỉ là người không có chuyên môn với Đông y, nhất định sẽ nói quá lên, tròng mắt ông ta đảo tròn, đột nhiên cười nói: “Cậu Trần, nhìn tuổi của cậu chắc còn đang đi học à, cậu là học sinh trong viện Đông y tỉnh Hòa Bình chúng tôi à?”
“Không phải.”
Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Y thuật của tôi là theo học của thầy tôi.”
“Hả?”
Ánh mắt Lục Vệ Đông sáng lên, nói không chừng, thầy của Trần Gia Bảo mới thực sự là bác sĩ có “Bàn tay vàng”, lập tức vội hỏi: “Thầy của cậu là ai, ông ấy cũng tới tham gia hội nghiên cứu và thảo luận Đông y lần này à?”
Trần Gia Bảo mỉm cười gật đầu, mắt thấy Lục Vệ Đông còn phải tiếp đãi những người khác, Trần Gia Bảo cũng không dừng lại, đi về phía Tần Ly Nguyệt và Hương Giang.
Lúc này Tần Ly Nguyệt đứng lên nghênh đón, che miệng khẽ cười nói: “Sao thế, anh nói chuyện với ông Lục nhanh thế, em còn tưởng rằng bằng vào y thuật cao như vậy của anh, ông ấy chắc chắn sẽ nhìn anh như nhìn thấy của quý, lôi kéo anh không chịu buông đấy.”
Trần Gia Bảo nhún nhún vai, ngồi xuống cùng Tần Ly Nguyệt, cười nói: “Chắc ông ấy nghĩ anh còn nhỏ tuổi quá, không giống như bác sĩ Đông y.”
“Người trần mắt thịt, sao có thể nhìn ra được thực lực của ông chủ?”
Lúc này Hương Giang bất mãn oán giận, sau đó đứng lên, chủ động rót một chén trà cho Trần Gia Bảo rồi để ở trước mặt Trần Gia Bảo.
“Ha ha.”
Trần Gia Bảo lắc đầu khẽ cười, cái này không thể trách Trần Vệ Đông được, xét đến cùng thì chỉ có thể nói Trần Gia Bảo quá trẻ tuổi, cũng quá khác thường, hoàn toàn vượt qua nhận thức của người bình thường.
“Chị Hương Giang yên tâm, bằng y thuật của anh Gia Bảo, sớm muộn gì sẽ làm người ở đây giật mình.”