Chương 2011
Mà sau khi Trần Gia Bảo và Lưu Ly rời đi, cả quảng trường lặng ngắt một thoáng, sau đó bộc phát ra từng tiếng kêu sợ hãi, than thở, sau đó lại nhao nhao thảo luận.
“Trần Gia Bảo quá mạnh, dùng cảnh giới Bán Bước Truyền Kỳ lại có thể chém giết nhiều truyền kỳ cường giả như vậy, đúng là sáng tạo kỳ tích, mà cô gái từ trên trời giáng xuống lúc cuối mạnh đến đáng sợ, một kiếm là tiễn bước Sầm Bân Vĩ đi Tây Thiên rồi, còn dọa Vũ Lâm Giang tè ra quần, trấn áp tất cả cường giả ở đây, thực lực như thế, tôi đoán cô ấy chắc chắn phải đạt tới cảnh giới Truyền Kỳ hậu kỳ, thậm chí rất có khả năng đã đạt tới “tiên thiên” cũng nên.”
“Trận này nhà họ Sầm đã mất hai vị Truyền Kỳ trung kỳ, mối thù này hẳn là không chết không thôi, bọn họ sẽ không từ bỏ, hơn nữa Trần Gia Bảo còn mang theo Thiên Hành Cửu Châm, nhà họ sầm thèm muốn thứ kia, đại khái không lâu nữa sẽ tới tìm Trần Gia Bảo gây chuyện.”
“Nhà họ Sầm tính cái đinh gì, không thấy cô gái kia một kiếm chấn động cả đất trời à? Trần Gia Bảo có chỗ dựa trâu bò như thế, dù là gia chủ nhà họ Sầm đến cũng không làm ăn được gì. Tôi còn thắc mắc sao Trần Gia Bảo có một mình lại kiêu ngạo như vậy chứ, thì ra sau lưng có chỗ dựa trâu bò, sức chiến đấu vượt bậc, có người như thế chống lưng thì đừng nói là núi Vụ Ẩn, cho dù cả tỉnh Trung Thiên này Trần Gia Bảo cũng có thể đi ngang.”
“Ha ha, nhà họ Vũ muốn cướp đoạt Thiên Hành Cửu Châm và Trảm Nhân Kiếm của Trần Gia Bảo, chẳng những công dã tràng còn tổn thất nhiều cường giả như vậy, bọn họ bị thương nặng nề, cuối cùng còn phải cung kính bồi thường, thật quá lỗ vốn.”
Đệ tử nhà họ Vũ nghe đám đông bàn luận thì đều cảm thấy không biết giấu mặt đi đâu, mặt nóng bừng xấu hổ, hận không có cái lỗ dưới chân mà chui.
Trên đài chủ trì, một vị đại lão nhà họ Vũ vội đứng lên, tuyên bố quán quân cuộc thi trung y là Trần Gia Bảo, sau đó giải tán mọi người.
Phương Hàn Diệc đảo mắt, muốn thừa dịp loạn mà chạy trốn, một vị đại lão khác nhà họ Vũ nhanh tay lẹ mắt nhảy lên bắt anh ta lại. Đùa cái gì chứ, đã đắc tội Trần Gia Bảo còn định chạy à?
Mọi người xung quanh lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.