Chương 1968
Vũ Cửu Bảo cười ha ha, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng bùng phát qua nắm đấm. Mặc dù chỉ phát triển được chín mươi phần trăm công lực, nhưng ông ta tự tin nhiêu đó đã đủ để đánh bại kiếm khí và khiến Trần Gia Bảo bị trọng thương.
Đột nhiên, trong đôi mắt Trần Gia Bảo lóe lên vẻ khinh thường. Ngón tay mang kiếm khí của anh càng tỏa ánh sáng rực rỡ chói mắt hơn, sau đó trong nháy mắt đâm thủng quyền cương cả người Vũ Cửu Bảo.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Vũ Cửu Bảo rất kinh ngạc, nhìn thấy ngón tay mang kiếm khí của Trần Gia bảo sắp xuyên thủng mu bàn tay của mình và cũng vì vậy mà phế bỏ một cánh tay của ông ta. Ông ta không kịp suy nghĩ gì nhiều mà vội vàng thu quyền lại, sau đó nhảy ra phía sau ba mét.
Nhưng cho dù có làm như vậy thì mặt sau nắm đấm của ông ta vẫn bị kiếm khí của Trần Gia Bảo rạch một đường vết thương dài, máu tươi không ngừng chảy đầm đìa từ cổ tay xuống.
Mọi người ở xung quanh đều rất kinh ngạc, Trần Gia Bảo lại có thể làm “cường giả truyền kỳ” bị thương sao? Bọn họ không nằm mơ đấy chứ?
Hai cô gái Hồng Yến Nhi và Khương Ngọc càng hoảng hốt hơn, vô cùng chấn động.
Ở giữa sân, Vũ Cửu Bảo nhìn vết thương trên mu bàn tay của mình thì càng trở nên kinh hãi hơn, hơn nữa cũng càng ngày càng tức giận hơn. Ông ta nói: “Cậu chẳng qua chỉ là một Bán Bước Truyền Kỳ hèn mọn, sao có thể đâm thủng cương khí của cường giả truyền kỳ?”
“Thế giới võ học vô cùng uyên thâm, ông chẳng qua chỉ là con ếch ngồi đáy giếng nên không thể hiểu được cũng là điều bình thường.” Trần Gia Bảo bình tĩnh đáp xuống đất, kiếm khi sáng chói lóe lên trong ngón tay anh. Đồng thời trong lòng anh cũng rất tiếc, chỉ cần Vũ Cửu Bảo thi chiêu lại chậm hơn một chút là anh chắc chắn có thể chém đứt tay phải của ông ta, thật đáng tiếc.
“Trần Gia Bảo, đợi sau khi bắt được cậu thì tôi sẽ phế bỏ tu vi của cậu và bẻ gãy tứ chi của cậu. Tôi sẽ khiến cậu nếm thử mùi vị đau khổ sống không được chết cũng không xong.” Giữa hàng chân mày của Vũ Cửu Bảo lóe lên vẻ giận giữ, ông ta đường đường là cường giả của Truyền kỳ sơ kỳ, nhưng vừa mới giao chiến với nhau một chiêu, không những bị thương bởi Trần Gia Bảo mà còn bọ anh khinh thường ếch ngồi đáy giếng, đúng là điều vô cùng nhục nhã.
“Đáng tiếc, ông không làm được đâu.”
Ánh mắt Trần Gia Bảo lóe lên vẻ khinh thường, khí thế oai phong lẫm liệt. Kiếm khí nơi ngón tay anh lóe lên, tỏa thứ ánh sáng chói mắt.
Thái độ này của anh không ai có thể bì nổi.