Chương 1862
“Biết đâu được.” Hai mắt Vũ Hoàng Việt lóe lên vẻ khinh thường, nói: “Cả nhà họ Vũ tổng cộng có bốn mạch. Trong cuộc thi Đông y này, trong bốn mạch đều có thiên tài cái thế. Nếu không có sơ xuất gì, cuộc tranh tài Đông y này lẽ ra là cuộc chiến giữa bốn mạch của gia tộc họ Vũ, còn như người ngoài, tuyệt đối không có cách nào đe dọa được nhà họ Vũ, cho dù anh ta là Trần Gia Bảo hay là Vương Gia Bảo, tất cả đều sẽ thua dưới tay nhà họ Vũ, ài, cuộc đời con người mà sao lại cô đơn như tuyết vậy.”
Người đàn ông mặc vest nhanh chóng giơ ngón tay cái lên, tán thành nói: “Những gì cậu Việt nói là cực kỳ chính xác, cuộc thi đấu Đông y mà nhà họ Vũ chúng ta tổ chức làm sao có thể để người ngoài hưởng lợi, trao tặng phần thưởng cho người khác?”
Vũ Hoàng Việt cười càng thêm kiêu ngạo.
Ngày thứ hai, vừa chớp mắt đã đến cuộc thi Đông y.
Trên lưng chừng núi Vụ Ẩn, có một quảng trường rộng lớn bằng ba bốn sân đá bóng, tất cả do nhà họ Vũ xẻ núi ra để làm, từ đó có thể thấy thực lực nhà họ Vũ lớn mạnh như thế nào.
Trên mặt của quảng trường có khắc một bức tranh sơ đồ bát quái cực tiên nghiệm, tạo cho người ta một cảm giác huyền bí.
Các nhân vật cao cấp trong tứ mạch gia tộc họ Vũ, cũng như nhiều cao thủ Đông y tham gia đang tụ tập ở quảng trường, chờ đợi khai mạc giải thi đấu Đông y bắt đầu.
Vạn người mong đợi!
Đúng lúc này, trong quảng trường rộng lớn, Hồng Yến Nhi, Khương Ngọc, Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình bốn người đang đứng cùng nhau, Hồng Yến Nhi nhìn đám đông náo nhiệt xung quanh, không khỏi sửng sốt, không khỏi ôm cánh tay Khương Ngọc, nói: “Khương Ngọc, không ngờ rằng có nhiều người như vậy tham gia cuộc thi này, thật là dọa người.”
“Nhiều thì cũng nhiều, hơn nữa người đến cũng không quá ít.” Khương Ngọc bình thản nhìn ra xung quanh và nói: “Nhà họ Trương ở thành phố Mạt Xuân, họ Quyền ở thành phố Yên Hoa, họ Việt ở thành phố Đan Nam, còn có nhà họ Tề ở thành phố Long An….chậc chậc, thực lực và trình độ y thuật của những gia tộc này không hề thấp hơn hai nhà chúng ta, ngoài ra còn có rất nhiều nhân tài nhà họ Vũ cũng tham gia nữa, cuộc thi đấu Đông y này, cạnh tranh cực kì kịch liệt.”
Hồng Yến Nhi thờ ơ không để ý “Ồ” lên một tiếng, rõ ràng là không quan tâm đến kết quả cuộc thi Đông y, kiễng chân nhìn quanh lần nữa vẫn không tìm thấy bóng dáng của Trần Gia Bảo, trong lòng không khỏi thất vọng, nói: “Thực là kỳ lạ cuộc thi Đông y gần một giờ nữa sắp bắt đầu rồi. Tại sao vẫn không nhìn thấy Trần Gia Bảo, hay là anh ấy đã quên mất rồi? ”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!