Chương 1858
Lời của anh ta nói lần này nửa thật nửa giả, Trần Gia Bảo tối qua nhất định là cả đem không quay về Thiên Trúc Viện rồi, nhưng mà cũng không phải là bị anh ta đuổi đi, mà là Trần Gia Bảo sớm đã đi ra sau núi rồi, hơn nữa còn đợi ở sau núi cả đêm.
Dĩ nhiên, Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình đương nhiên không biết chuyện này rồi, còn cho rằng lời của Ngô Thanh nói là thật, vội vàng giơ ngón cái lên, nịnh nọt nói: “Không hổ là Cậu chủ Ngô, quả nhiên ngạo mạn, tên tiểu tử Trần Gia Bảo này cả ngày lẫn đêm cứ kiêu ngạo, nên để anh ta bị dạy dỗ một trận mới biết mặt.”
“Cái đó là đương nhiên, trước mặt Cậu chủ Ngô tôi đây, căn bản không có chỗ cho Trần Gia Bảo giả bộ.” Ngô Thanh liên tục gật đầu rồi nói tiếp: “Đúng vậy, tôi có một rất quan trọng muốn dặn dò hai cậu, nghìn vạn không thể tiết lộ ra ngoài.”
“Cậu chủ Ngô mời nói.”
Hoàng Chí Huy va Thi Vĩ Bình tinh thần dao động.
Ngô Thanh nhìn ra ngoài cửa một cái, sau khi xác nhận không có người thì mới thì thầm nói: “Bộ dạng của tôi như thế này không có mặt mũi nào nhìn người ta, vì vậy dự định hôm nay đi lên trên núi tránh một ngày, đợi đến tối tôi lại quay về, nếu như Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi hai người bọn họ có đến hỏi tôi đi đâu, hai người cứ nói tôi đến gặp một người bạn chí cốt ở nhà họ Vũ, bị anh ta kéo ở lại uống rượu rồi, địa chỉ cụ thể là gì hai người các anh cũng không rõ, có nhớ chưa hả?”
Diện mạo này của anh ta, khiến cho Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi vừa nhìn thì có thể biết ngay là bị người ta đánh, Cậu chủ Ngô anh ta cả đời tên tuổi lẫy lừng, như vậy không phải tất cả đều bị hủy hoại trong chốc lát hay sao? Như vậy hình tượng trong lòng của Khương Ngọc chắc chắn sẽ bị hạ thấp không ít, vì vậy mới muốn đi ra ngoài tránh mặt, thật may trên người có đem theo thuốc thoa ngoài da, hi vọng sau khi trải qua một ngày một đêm, có thể làm tan vết sưng đi bớt.
Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình lia lịa gật đầu nhận lời, bày tỏ dáng vẻ không thành vấn đề gì.
Ngô Thanh lần này mới có thể yên tâm, trở lại Thiên Trúc Viện lần nữa, đem theo một số vật phẩm tùy thân, lặng lẽ đi về hướng phía núi.
Sự thật đã chứng minh, nỗi lo lắng của Ngô Thanh đúng là có lý do.