Chương 1853
Trần Gia Bảo tiếp tục nói lời dang dở: “Có điều tôi nghe người khác nói, giải thi đấu tỉ thí Đông y này nhà họ Võ vừa có người tham gia vừa có trọng tài, ai cũng không thể cam đoan chắc chắn rằng kết quả cuối cùng có công bằng hay không, so ra thì Vòng Ngọc Chi kém hơn Vô Cực quyền, vốn dĩ tôi đã phải chịu thiệt mà trong giải thi đấu này, với tôi mà nói, nó không hề có sự công bằng. Ông cụ, ván bài này của ông như vậy có được coi là cậy quyền cậy thế áp bức đối thủ không?”
“Nói hươu nói vượn!” Vũ Vân Đình tức giận đến mức dựng râu trừng mắt: “Từ trước đến nay nhà họ Vũ tổ chức giải thi đấu tỉ thí Đông y chưa từng có gian lận. Chẳng qua là do mấy tên trình độ thấp không làm ra được trò trống gì, giật không nổi giải nên đặt điều vô cớ hãm hại người ta. Tên nhóc nhà cậu cứ yên tâm, trong trận đấu này tôi sẽ theo dõi chặt chẽ từ đầu đến cuối, chỉ cần nhà họ Vũ chúng tôi gian lận một chút, tôi sẽ lập tức nhận thua với cậu, hai tay dâng lên Vòng Ngọc Chi!”
Khuôn mặt Vũ Thanh Ninh hằm hằm sát khí, thậm chí còn có người dám nói trận đấu nhà họ Vũ tổ chức không công bằng, đúng là muốn chết mà.
“Tính tình ông thật nóng nảy, nếu ông đã sảng khoái như vậy, ta đây cũng lằng nhằng nữa.” Trần Gia Bảo vỗ tay khen ngợi, thả lỏng hơn một nửa, sau đó nâng tay chỉ ra ngoài bìa rừng phía xa xa, nơi có mảng vườn trồng Linh Chi trăm năm và ruộng thuốc Hà Thủ Ô, nói: “Thêm hai ruộng thuốc kia nữa, tôi đồng ý ước định lần này, nói cách khác, chỉ có mỗi Vòng Ngọc Chi, tôi còn thấy không quý bằng Vô Cực quyền.”
Cả ruộng thuốc Linh Chi trăm năm và Hà Thủ Ô trăm năm, trừ Vòng Ngọc Chi ra thì dược liệu quý giá của nhà họ Vũ tuyệt đối đều có giá trị liên thành!
Vũ Vân Đình cười nhạo nói: “Tên nhóc nhà cậu đúng là được một bước lại tiến thêm một bước, hơn nữa, hai thửa ruộng kia cũng không thành vấn đề, chẳng qua, nếu như cậu thua, vậy cậu phải ở lại sau núi làm việc cho tôi ba năm, thế nào, dám không?”
Ở lại sau núi ba năm? Nhưng lại phải làm việc vì nhà họ Vũ?
Vũ Thanh Ninh vô cùng kinh ngạc, vừa nhìn đã biết Trần Gia Bảo là người không thích bị trói buộc bởi các ước định, điều kiện nghiêm khắc như này cô ta không cho rằng Trần Gia Bảo sẽ đồng ý. Trần Gia Bảo hơi trầm ngâm, nhân tiện nói: “Không vấn đề, thành giao!”
Vũ Thanh Ninh mở rộng tầm mắt, đồng thời âm thầm đề phòng trong lòng, ngay cả điều kiện như này cũng có thể đáp ứng, Trần Gia Bảo rất lợi hại sao?
Trái lại, Vũ Vân Đình không nhiều do dự như Vũ Thanh Ninh, lập tức nói: “Sảng khoái, quân tử nhất ngôn.”
“Tứ mã nan truy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!