Chương 1447
Cô ta mang hộp gấm lên, , đang chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên dừng bước, nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên kéo ngăn kéo ở bên dưới ra, lấy con rối “Trần Gia Bảo” Bỏ vào trong ba lô, lúc này mới đi ra khỏi cửa phòng.
Sau khi cô ta theo Takashima Seira cùng đi ra khỏi mật thất, Takashima Seira bắt lấy bả vai Terai Chika, đưa cô ta theo với tốc độ cao nhất đi tới một đỉnh núi khác.
Ông ta đường đường là cường giả tông sư hậu kỳ, lúc di chuyển với tốc độ cao nhất thậm chí còn nhanh hơn ô tô, không đến hai mươi phút, liền vượt qua hai đỉnh núi, cứ thế đi thẳng xuống rừng trúc ở chân núi.
Terai Chika nhạy cảm phát hiện ra, khoảng cách rừng trúc càng gần, vẻ mặt Takashima Seira càng nghiêm trọng hơn, không khỏi âm thầm cảm thấy nghi ngờ: Đến cùng trong rừng trúc đã xảy ra chuyện gì, vì sao mà ông Takashima lại có dáng vẻ như đối diện với kẻ địch rất mạnh vậy?
Đến gần bên rìa của rừng trúc, từ xa xa, còn chưa nhìn thấy bóng người, Terai Chika đã có thể nghe thấy tiếng người ta đánh nhau rất quyết liệt, cùng lúc đó cũng nhìn thấy rất nhiều kiếm khí từ trong rừng trúc xuyên thẳng lên, qua lại không dứt, những nơi mà kiếm khí đi qua, cây trúc ào ào đổ rạp, cảnh tượng vô cùng dữ dội, quyết liệt.Terai Chika không nhịn được há ngoác miệng ra thật to, còn chưa nhìn thấy bóng người, tình hình chiến đấu đã dữ dội như thế, có thể tưởng tượng ra được, trận chiến ở trong rừng trúc này phải quyết liệt đến nhường nào.
Ngay tại lúc Terai Chika không nhịn được muốn tìm hiểu ngọn nguồn mọi chuyện, đột nhiên, sắc mặt Takashima Seira thay đổi rất nhanh, bỗng nhiên dừng bước, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng và khiếp sợ, nhìn chằm chằm một nơi ở giữa rừng trúc, sợ hãi nói: “Vậy mà ông ta cũng tới đây rồi!”
Terai Chika đương nhiên không có thị lực tốt như Takashima Seira, mới tò mò nói: “Ai cơ?”
“Cung Thiên Kính.” Takashima Seira trầm giọng nói: “Cường giả trong truyền thuyết của tỉnh Phú Thọ, với thực lực của ông ta, cho dù có ở Nhật Bản cũng có thể ổn định nằm trong top ba những người mạnh nhất, thật là không ngờ được ngay cả ông ta cũng tới đây, xem ra lần này Trần Gia Bảo không còn đường sống nữa rồi!”