Chương 1429
Sau khi ra ngoài trời đã tối hẳn, bầu trời đầy sao, tóc tai của Bạch Ngọc Thanh bị gió thu ban đêm thổi hơi rối, cô ta đi tới trước xe nhưng không mở cửa mà thay vào đó quay lại nhìn Trần Gia Bảo, trong đôi mắt sáng người mang theo vẻ dịu dàng, cười nói: “Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của tôi, Gia Bảo, cảm ơn anh.”
Trần Gia Bảo đi tới, rất tự nhiên duỗi tay đặt trên eo thon của cô ta, nhướng mày nói: “Gia Bảo? Không phải nên gọi là chồng sao? Lúc nãy ở quán bar cô gọi tình cảm lắm mà.
“Đáng ghét.” Mặt Bạch Ngọc Thanh đỏ bừng, chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, nhanh chóng hất đôi tay đang lợi dụng của Trần Gia Bảo ra, mở cửa xe ngồi vào, đạp ga, lái xe về phía trước, để lại Trần Gia Bảo một mình đứng tại chỗ.
Trần Gia Bảo đứng yên, nhìn theo chiếc Lamborghini màu trắng đang chạy đi.
Nhưng không lâu sau, Bạch Ngọc Thanh lại lái quay trở lại, dừng trước mặt Trần Gia Bảo, kéo kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp không lẫn vào đâu được, lườm Trần Gia Bảo một cái, nói: “Còn không mau lên xe.”
Trần Gia Bảo ngồi vào ghế phụ, ngửi thấy mùi thơm trong xe, mỉm cười nói: “Vợ ngoan, anh biết em không nỡ bỏ anh lại mà.
Bạch Ngọc Thanh dường như đã hoàn toàn thích nghi với cách gọi “vợ” này, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, đỏ mặt nói: “Dừng, bớt tưởng bở, tôi chỉ lo anh sẽ bị lạc ở thành phố Bắc Ninh mà thôi. Dù sao thì anh cũng là chồng sắp cưới trên danh nghĩa của tôi, nếu làm ra chuyện gì buồn cười thì không phải tôi cũng bị mất mặt theo sao?
“Vậy thì vợ định dẫn anh đi đâu tiếp theo đây?”
“Tiễn anh trở lại thành phố Yên Bái!”
Sự thật đã chứng minh rằng thay vì đưa Trần Gia Bảo trở lại thành phố Yên Bái, Bạch Ngọc Thanh đã đưa anh đến một cây cầu vượt ở ngoại ô.
Ở đây khá hẻo lánh, xung quanh yên tĩnh, người qua lại rất ít, chỉ có hai người ở trên cầu là Bạch Ngọc Thanh và Trần Gia Bảo.