Chương 1356
Lát sau, Trần Gia Bảo chỉ lắc đầu, nếu đã không nghĩ ra được thì tạm thời không nghĩ nữa vậy.
“Câu hỏi thứ hai.” Trần Gia Bảo cầm chén rượu thứ hai lên cạn sạch rồi nói: “Hóa ra bắt đầu từ mười năm trước, Nhật Bản các cô dòm ngó đến Ngọc tỷ Truyền Quốc của rồi, vậy tại sao hiện tại mới tìm được Ngọc tỷ Truyền Quốc?”
Trong lòng Terai Chika có hơi thất vọng bởi vì chén rượu Trần Gia Bảo vừa uông chính là chén rượu không có độc. Nhưng cũng không cần phải vội, dù sao thì Trần Gia Bảo cũng đã trúng Thiên Mệnh Ma Nhụy nên cô ta liền hào phóng thừa nhận: “Mười năm trước, vì để hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm Ngọc tỷ Truyền Quốc mà gia tộc nhà ông Takashima đã phụng mệnh mang tiền đến tỉnh Phú Thọ của Việt Nam bắt đầu mượn danh nghĩa của các tập đoàn không ngừng âm thầm thăm dò tin tức của Ngọc tỷ Truyền Quốc.
Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, một tháng trước đã chúng tôi đã vô tình biết được Ngọc tỷ Truyền Quốc đang ở trong một ngôi mộ cổ ở ngoại ô thành phố Thái Bình qua lời của Liễu Đức Thắng, sau đó chúng tôi hứa hẹn sẽ cho Liễu Đức Thắng một khoản tiền để ông ta trộm Ngọc tỷ Truyền Quốc ra khỏi ngôi mộ cổ đó.”
“Hóa ra còn có chuyện như vậy.” Trần Gia Bảo như bừng tỉnh, mọi chuyện cũng gần như những gì anh suy đoán, xem ra là Terai Chika cũng không có nói dối.
Kobayashi Shino bỗng nhiên cười lạnh, cực kỳ khinh miệt nói: “Chuyện đáng cười chính là Ngọc tỷ Truyền Quốc chính là tượng trưng của vương quyền Việt Nam, là vật luôn được xếp vào ba văn vật đứng đầu trong lịch sử Việt Nam, nhưng chúng tôi chỉ cho Liễu Đức Thắng một trăm vạn mà ông ta đã đồng ý lấy Ngọc tỷ Truyền Quốc ra cho chúng tôi, quả thực là buồn cười mà.”
Trần Gia Bảo chỉ liếc nhìn Kobayashi Shino lạnh thấu xương, anh nói: “Nếu anh còn mở miệng nói thêm lời nào nữa thì tôi đảm bảo rằng kiếm khí của tôi sẽ xuyên thẳng qua yết hầu của anh.”
Sắc mặt Kobayashi Shino bỗng thay đổi, anh ta còn định châm chọc Trần Gia Bảo anh cũng đã trúng độc rồi nhưng anh ta bỗng nhiên lại thấy Terai Chika đưa mắt ra hiệu với anh ta nên anh ta chỉ hừ mạnh một cái rồi không nói thêm gì nữa.
Trần Gia Bảo thu lại ánh mắt rồi nâng lên chén rượu thứ ba, nói: “Còn một câu hỏi cuối cùng, tôi mong rằng sau khi tôi hỏi xong thì Ngọc tỷ Truyền Quốc xuất hiện trước mắt tôi, nếu không thì các cô tự gánh lấy hậu quả.”