Chương 1259
Trần Gia Bảo im lặng lắng nghe, biết rằng đây hẳn là một tổn thương lớn đối với Phan Phi Uyên, nên nắm chặt tay cô ta hơn.
Phan Phi Uyên cảm nhận được những cử động cẩn thận của Trần Gia Bảo, trái tim cô ta ấm lên, nói: “Đừng lo lắng, tôi không sao. Sau đó, mặc dù mẹ tôi rất đau lòng nhưng bà vẫn quyết định sinh ra tôi vì bà nghĩ trẻ con luôn vô tội. Chỉ chưa đầy một tháng sau khi sinh tôi, thì bố tôi đến gặp bà ấy và nói rằng ông ta sẽ chịu trách nhiệm.
Trước những lời nói ngon ngọt ấy, mẹ tôi lại đắm chìm trong tình yêu một lần nữa, sau đó ông ta đưa mẹ tôi đến một căn hộ ở ngoại thành, hàng tháng sẽ đến thăm chúng tôi, còn hứa sẽ tìm cách đưa mẹ tôi về nhà họ Minh, ít ra trong khoảng thời gian đó, tuổi thơ của tôi vẫn hạnh phúc và được hưởng tình yêu thương của bố mẹ, dù tình cha con này không trọn vẹn.
Tuy nhiên, những khoảng thời gian hạnh phúc không bao giờ có thể kéo dài được. Trong ký ức của tôi, khi tôi ngày một lớn lên thì bố tôi cũng càng ít về thăm chúng tôi hơn. từ hơn mười lần một tháng một, đến bảy hoặc tám lần một tháng, sau đó ba tháng một lần hoặc thậm chí nửa năm một lần, và cuối cùng không bao giờ đến nữa.
Sau đó, tôi vô tình nghe tin ông ta đã kết hôn với một người phụ nữ khác, người phụ nữ đó không chỉ trẻ hơn mà còn là một con gái trong những gia đình giàu có của Hà Nội, gia đình bọn họ tình cờ rất môn đăng hộ đối, mẹ tôi đã bị ảnh hưởng nặng nề, sau đó trở nên buồn bực, không vui, thường xuyên nhốt mình trong phòng không ăn uống gì, tuy nhiên, bà ấy vẫn tự mình nỗ lực để nuôi tôi học xong đại học.
Tôi biết mẹ tôi không dễ dàng, khi tôi tìm được một công việc lương cao và chuẩn bị sẵn sàng để báo hiếu với mẹ thì bà ấy đã chết trong đau khổ, tôi biết rằng cái chết của mẹ tôi là do nhà họ Minh và người đàn ông đó. Thế nên tôi đổi sang họ Phan, giống mẹ, để phá tan nhà họ Minh, thề sẽ báo thù cho mẹ, cho cả nhà họ Minh phải quỳ xuống trước mộ mẹ tôi, quỳ lạy xin lỗi! ”
Nói đến đây, giọng nói của Phan Phi Uyên có chút nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ. Rõ ràng, sự việc lần đó đối với cô ta là một đả kích lớn.
Trần Gia Bảo lặng lẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang rơm rớm của cô ta, anh nói: “Con muốn được nuôi dưỡng nhưng mẹ lại không đợi được đúng là bi kịch của con người. Tuy nhiên, ít nhất mẹ cô đã dạy dỗ cô thành người phụ nữ tốt nhất trên đời. Tôi tin rằng bà ấy cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm trên thiên đường.”
“Gia Bảo, cảm ơn anh.” Phan Phi Uyên hưởng thụ sự dịu dàng của Trần Gia Bảo, ánh mắt dịu lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!