Chương 1213
Khi Tôn Trường Đông nhìn thấy Bùi Thanh Phong, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, sau vài câu chào hỏi, anh ta vội vàng dẫn khách đi vào phòng khách, cho người rót hai chén trà Bích Loa Xuân hảo hạng.
Tôn Trường Đông trong lòng biết, vào thời điểm này, Bùi Thanh Phong đến với mình, khả năng lớn nhất, không, cần phải nói rằng khả năng duy nhất là liên quan đến cuộc thi vừa rồi của Trần Gia Bảo.
“Anh Tôn, tôi đi thẳng vào vấn đề. Tôi tìm anh lần này để biết, ngày mai cơ hội anh chiến thắng trong cuộc so tài với Trần Gia Bảo là bao nhiêu?” Bùi Thanh Phong ngồi trên ghế sô pha,tuy rằng là trẻ hơn Tôn Trường Đông mấy tuổi, nhưng hào quang của anh ấy rất mạnh, như thể anh ta mới là chủ nhân của cả ngôi nhà.
Tôn Trường Đông hơi cân nhắc, rồi tự tin nói:”Tôi không biết kỹ năng vẽ tranh của Trần Gia Bảo tuyệt đến mức nào. Tuy nhiên, dựa vào năng lực của tôi, tôi chắc chắn 80% rằng mình có thể thắng được Trần Gia Bảo!”
Theo anh ta thấy, độ chắc chắn 80% là khá cao.
Tuy nhiên, không ngờ Bùi Thanh Phong khi nghe thấy lời nói đầy tự tin của anh ta, lại cau mày nói:”Chỉ có 80% tỷ lệ thắng? Quá thấp.”
“Hả?” Tôn Trường Đông gần như phun hết cốc trà ra khỏi miệng, và nói với vẻ không tin, “Anh Bùi, tỷ lệ thắng 80% vẫn còn thấp?”
“Đương nhiên, điều tôi muốn là xác suất chiến thắng 100%!” Bùi Thanh Phong lắc đầu nói:”Hơn nữa, binh pháp Tôn Tử có câu, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng; không biết đôi bên thế nào mà tự phụ, một phần thắng một phần thua. Tôi thật sự rất khó hiểu, nếu không biết thực lực của Trần Gia Bảo thì làm sao ước tính được 80% cơ hội chiến thắng của mình? Chẳng lẽ trong giấc mơ có tiên nữ nói cho anh biết?”
“Đúng vậy, tôi thực sự không hiểu thực lực của Trần Gia Bảo, nhưng tôi đã học hội họa và thư pháp hơn 10 năm, chưa kể đến tỉnh Phú Thọ. Ngay cả ở Việt Nam, tôi cũng tự tin rằng mình có thể xếp hạng cap với trình độ hội họa của mình, Trần Gia Bảo còn trẻ, tôi không tin anh ta có thể đánh bại tôi.”Tôn Trường trong lòng không phục, xuất thân của Bùi Thanh Phong rất hùng mạnh, nếu bây giờ đổi là người khác ngồi đối diện anh ta quở trách, chắc chắn anh ta đã sớm gọi nhân viên bảo vệ, đuổi đi rồi.
Bùi Thanh Phong liếc mắt nhìn anh ta và nói,”Tôi nhớ rằng anh cũng đã rất tự tin trước khi bắt đầu trận đấu đặt cược đá.”
Câu nói này như đinh đóng cột và đâm thẳng vào điểm yếu của Tôn Trường Đông.
Tôn Trường Đông há hốc mồm không nói nên lời, thua thảm bại trong trận đấu đầu tiên, anh ta đã không còn gì để nói.
Bùi Thanh Phong cầm tách trà lên nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên sự tán dương, cũng may, tách trà Bích Hoa Luân này lưu lại hương thơm rất lâu, so với nói chuyện với Tôn Trường Đông còn thoải mái hơn nhiều.
Một lúc sau, Tôn Trường Đông nói:”Tôi thừa nhận rằng tôi thực sự đã đánh giá thấp Trần Gia Bảo trong trận đấu đầu tiên, nhưng trong trận đấu thứ hai, tôi không phải là thắng rồi sao?”
“Vậy thì anh biết đấy, tại sao đêm qua Trần Gia Bảo lại đột ngột rời đi ở núi Ngọc Long?” Giọng điệu của Bùi Thanh Phong bình thản, tiếp tục nếm trà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!