Tiêu Ngọc Tuyết kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ nhắn, Trần Gia Bảo còn có thể tấn công lại sao? Không thể nào, không thể nào, Trần Gia Bảo đây chỉ hồi quang phản chiếu mà thôi, ván này anh chắc chắn sẽ thua.
Tiêu Ngọc Tuyết vẫn còn rất tự tin như cũ.
Cuộc đối đầu đang rất gay cấn vẫn tiếp tục, tuy chỉ là cuộc đối đầu trên bàn cờ nhưng độ khốc liệt không kém gì cuộc giao đấu giữa hai cường giả với đao kiếm trong tay chém giết qua lại, Tiêu Ngọc Tuyết và Ngụy Phong Lăng trông thấy tình thế đang gay cấn thì cũng chấn động không dám thở mạnh.
Sau khi Tiêu Thiên Tắc thích ứng với tiết tấu tấn công đột ngột của Trần Gia Bảo, ngay sau đó lại tung ra đòn tấn công khác đáp lại, sau một loạt bố cục tấn công mãnh liệt đã ăn thành công một “Mã” của Trần Gia Bảo.
Tiêu Ngọc Tuyết vui mừng khôn xiết, trong tiềm thức nhìn qua Trần Gia Bảo, đang muốn nhìn Trần Gia Bảo cau mày lộ vẻ đau khổ, nhưng cô ta rất ngạc nhiên, ngoài ý muốn cô ta lại thấy Trần Gia Bảo dáng vẻ thoải mái tự nhiên, khóe miệng thậm chí có chút nhếch lên thành một nụ cười bí hiểm.
Tiêu Ngọc Tuyết không khỏi sững sờ một lúc, Trần Gia Bảo thật sự là tự tin có thể chiến thắng đến vậy hay sao?
Chẳng bao lâu, những nghi ngờ của cô ta đã được giải đáp, Trần Gia Bảo tuy hy sinh một con Mã, nhưng đổi lại hai con Tốt vượt sông thành công, và dưới sự yểm hộ của Xe, Mã, Pháo, vững vàng tiến sang lãnh địa bên kia, dưới sự hợp tác chặt chẽ với nhau, được đà tiến về phía trước mà không gì có thể ngăn cản lại.
Tiêu Thiên Tắc đột nhiên gia tăng áp lực, cau mày không tự chủ rút quân cờ ra khỏi thế trận của Trần Gia Bảo, chuyển từ công kích sang phòng ngự.
Tuy nhiên, Tiêu Thiên Tắc ngay từ đầu đã bỏ qua bước phòng ngự, bây giờ đối mặt với áp lực của Trần Gia Bảo, rất khó đối phó lại, thứ hai, phương thức tấn công của Trần Gia Bảo quá sắc bén mãnh liệt, một Xe hai Pháo, và thêm hai Tốt tiếp cận, bên kia là con Mã phối hợp tấn công, liên tục quấy nhiễu Tướng của Tiêu Thiên Tắc, không bàn mà hợp binh pháp bên trong “bách chiến bách thắng” trong nghệ thuật tác chiến. Khiến Tiêu Thiên Tắc đỡ trái hở phải, được cái này mất cái kia.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Ngọc Tuyết và Ngụy Phong Lăng, Trần Gia Bảo đã sớm bỏ Xe và đến gần Tướng của Tiêu Thiên Tắc.
Hiện tại phần thắng đã bắt đầu nghiêng về phía Trần Gia Bảo rồi!
Tiêu Ngọc Tuyết sửng sốt không thôi, trình độ đánh cờ tướng của Trần Gia Bảo đã vượt quá sức tưởng tượng của cô ta, trong lòng cô ta dấy lên một điềm báo, cô ta không khỏi cảm thán kinh hô: “Chuyện này… chuyện này làm sao có thể…”
“Suỵt.” Trần Gia Bảo vẫn giơ ngón trỏ ra hiệu, cười khẽ một tiếng, nói: “Quân tử xem cờ không bàn luận.”
Lời nói, tư thế giống như lúc nãy, và nụ cười khiến người ta chán ghét cũng giống hệt.
Tiêu Ngọc Tuyết đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trong lòng cô ta không ngừng thầm oán Trần Gia Bảo.
Ngụy Phong Lăng cũng bật cười, biểu hiện của Trần Gia Bảo càng tươi sáng, càng có thể tin tưởng anh ta và Trần Gia Bảo hợp tác là quyết định sáng suốt.
Trên bàn cờ, cuộc chiến giữa Trần Gia Bảo và Tiêu Thiên Tắc vẫn đang diễn ra quyết liệt, cục diện lúc này hoàn toàn nghiên hẳn về một phía, Trần Gia Bảo liên tục dồn ép tấn công Tiêu Thiên Tắc, anh hết lần này đến lần khác “xuất Tướng”, và một lần đến là một lần khiến Tiêu Thiên Tắc gặp nguy hiểm.
Ngay cả Tiêu Ngọc Tuyết và Ngụy Phong Lăng đang xem bên cạnh cũng rất hồi hộp kích động.
Mặt khác, Tiêu Thiên Tắc không giống như lúc đầu công kích tất cả, dưới toàn bộ sự công kích mạnh mẽ của Trần Gia Bảo, ông ta đành phải kéo tất cả quân cờ của mình về phía trước để toàn lực phòng thủ.