Điểm khác biệt chính là Ngụy Phong Lăng hy vọng Trần Gia Bảo sẽ thắng, tuy rằng hy vọng này của anh ta tương đối mong manh, nhưng Tiêu Ngọc Tuyết đương nhiên không muốn hoặc thậm chí không tin rằng Trần Gia Bảo có thể thắng cha cô ta. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, cô ta có mười phần tự tin vào tài đánh cờ tướng của cha mình!
Trong lúc hai người kia theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, bên này Trần Gia Bảo và Tiêu Thiên Tắc đã thật sự bắt đầu cuộc chiến chém giết lẫn nhau trên bàn cờ!
Tiêu Thiên Tắc ra tay trước, dẫn đầu khắp nơi chiếm được tiên cơ, xe, mã, pháo phối hợp với nhau chặt chẽ khăng khít, liên tục phát động tấn công Trần Gia Bảo, cho thấy khả năng tấn công mạnh mẽ ngay từ đầu.
Trái lại bên này Trần Gia Bảo không cầu công lao chỉ cầu không thất bại, thông qua từng quân cờ ở giữa phối hợp phòng ngự vững vàng như tượng đồng, không cho Tiêu Thiên Tắc một chút cơ hội.
Tiêu Ngọc Tuyết lắc đầu nhìn anh, cái gọi là “Thủ lâu tất thua”, huống chi đối mặt với anh là cha cô ta một cao thủ cờ tướng? Trần Gia Bảo tuy được phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng theo thời gian, khuyết điểm nhất định sẽ lộ ra. Lúc đó sẽ là lúc Trần Gia Bảo bị đánh bại!
Tiêu Ngọc Tuyết lúc này tràn đầy tự tin!
Lúc đầu Tiêu Thiên Tắc cũng có ý nghĩ giống như Tiêu Ngọc Tuyết, cho rằng dưới sự tấn công mãnh liệt của ông ta, Trần Gia Bảo sớm muộn gì cũng sẽ thất bại, nhưng dần dần ông ta phát hiện ra rằng dưới sức tấn công mạnh mẽ và toàn lực của ông ta, phòng ngự của Trần Gia Bảo không nổi lên chút sóng gió nào, cũng không có một chút khuyết điểm nào lộ ra, giống như nước cờ của Trần Gia Bảo là một con thuyền bằng phẳng trên mặt biển, cho dù có bão tố bao vây cũng không có nguy cơ bị lật.
Và điều đáng sợ nhất chính là Tiêu Thiên Tắc rõ ràng là người ra tay trước, thế nhưng Trần Gia Bảo không ngờ lại lợi dụng cơ hội của kẻ địch khắp nơi, thế cờ của anh quái dị, đường đi nghiêng ngả, vô hình hóa giải rất nhiều sự tấn công dữ dội từ ông ta.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Thiên Tắc đã bỏ đi vẻ khinh thường trước đây, vẻ mặt cũng bắt đầu ngưng trọng, khi đang đánh cờ, thời gian suy nghĩ của ông ta càng lúc càng dài.
Tiêu Ngọc Tuyết không để ý đến sự thay đổi trong cách đánh cờ của Tiêu Thiên Tắc, sau khi Tiêu Thiên Tắc vắt óc suy nghĩ ăn của Trần Gia Bảo một “Pháo”, cô ta hưng phấn nói: “Trần Gia Bảo, cục diện này anh vẫn không có chiếm được một chút lợi thế nào trên bàn cờ, anh vẫn nên nhanh chóng đầu hàng cha tôi đi, miễn cho tới lúc đó bị cha tôi đánh bại thê thảm, anh sẽ rất mất mặt.”
“Suỵt.” Trần Gia Bảo đưa ngón tay trỏ lên miệng, làm bộ ra hiệu im lặng, liếc nhìn Tiêu Ngọc Tuyết một cái, anh cười cười: “Có thể xem cờ tướng mà không bàn luận mới là quân tử.”
Tiêu Ngọc Tuyết trợn mắt cắt ngang lời anh, giọng khinh thường nói: “Dù sao anh cũng xác định sẽ phải nhận thua. Tôi sẽ yên lặng nhìn xem anh thua thất bại thảm hại như thế nào. Tôi đã chuẩn bị kỹ càng đợi anh dạy tôi một bộ công pháp mới.”
“Thật đáng tiếc, có thể lần này phải để cho cô thất vọng rồi.” Trần Gia Bảo cười khẽ lắc lắc đầu, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ nghiêm nghị, cả người tính chất cũng trở nên đầy vẻ uy hiếp, nếu như nói vừa rồi anh chỉ là một thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ, mặc dù sắc bén nhưng lại giấu giếm đi vẻ uy phong, vậy thì bây giờ thanh kiếm đã được rút ra khỏi vỏ, kiếm ý trùng thiên, khí thế kinh người!
Trần Gia Bảo giơ tay lên, kéo quân cờ, thế cờ quyết liệt, bắt đầu tấn công!
Như cái gọi là “Một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt”, Tiêu Thiên Tắc đã cố gắng hết sức tấn công ngay từ đầu, nhưng vẫn bị Trần Gia Bảo chặn lại toàn bộ, và lực lượng của ông ta tự nhiên yếu thế đi.
Ngoài ra, Tiêu Thiên Tắc vốn đã thích nghi với cách phòng thủ của Trần Gia Bảo, nhưng ông ta không ngờ hành động tấn công của Trần Gia Bảo lại sắc bén đến vậy, ngay từ đầu ông ta bị đánh đã trở tay không kịp, lúc đầu ông ta mất cảnh giác, để cho con “Mã” của Trần Gia Bảo chạy loạn trên bàn cờ bất ngờ tấn công tới, và ngay sau đó ông ta cũng bị ăn mất một “Pháo”.