Trần Gia Bảo ngược lại không có bất kỳ ý nghĩ lệch hướng nào, cho dù là Ngụy Nhã Huyên thật sự có một tình cảm đặc biệt dành cho anh, nhưng nếu anh cứ như vậy nhân lúc cô ta không được tỉnh táo mà làm chuyện đó với cô ta, chỉ sợ Ngụy Nhã Huyên ngày hôm sau tỉnh lại sẽ đối với anh ác cảm trong lòng.
“Võ sĩ đúng là võ sĩ, mạch não thật sự không giống với người thường.” Trần Gia Bảo lắc đầu thở dài một hơi, anh đột nhiên cúi đầu, liếc mắt nhìn cô gái say rượu nằm trong vòng tay mình, cười nói: “Cô nói xem có đúng không?”
Ngụy Nhã Huyên cuộn người nằm trong vòng tay Trần Gia Bảo như một chú mèo con, trong miệng lẩm bẩm vài câu, không nghe rõ cô ta đang nói gì.
“Ha ha.” Trần Gia Bảo bật cười thành tiếng, tự lẩm bẩm: “Tỉnh Phú Thọ thú vị hơn tôi nghĩ lúc ban đầu nhiều.”
Anh mở cửa xe, nhẹ nhàng đặt Ngụy Nhã Huyên vào ghế sau xe, để cô ta nằm xuống.
Sau đó Trần Gia Bảo lái xe đi, thuận lợi lái xe về phía biệt thự nhà họ Ngụy.
Đứng ở trước cửa khách sạn Sơn Dương, Ngụy Phong Lăng nhìn bóng chiếc xe đang dần dần biến mất, anh ta tự nhủ: “Thôi quên đi, đêm nay mình vẫn nên về công ty ngủ thì hơn.”
Bên này Trần Gia Bảo rất nhanh đã lái xe trở về biệt thự nhà họ Ngụy, nhìn thấy chiếc Maserati màu đỏ đã đậu ở bãi đậu xe, rõ ràng Tiêu Ngọc Tuyết đã cùng Liễu Ngọc Phi trở về trước.
Trần Gia Bảo ôm Ngụy Nhã Huyên xuống xe, đi một mạch thẳng đến phòng của Ngụy Nhã Huyên, dùng chìa khóa mở cửa phòng rồi bước vào.
Đây là lần đầu tiên Trần Gia Bảo đến phòng ngủ của Ngụy Nhã Huyên, cả căn phòng chủ đạo là màu hồng nhạt, trên bàn làm việc có một chú heo con Peppa màu hồng, mọi chi tiết trong căn phòng đều thể hiện cô chủ của căn phòng mang phong cách trẻ trung năng động tràn đầy sức sống.
Trần Gia Bảo nhẹ nhàng đặt Ngụy Nhã Huyên nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, cởi giày và tất của cô ta ra, đắp chăn bông lên người cô ta, xong xuôi anh chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên Ngụy Nhã Huyên nắm chặt lấy tay anh.
Trần Gia Bảo tưởng rằng Ngụy Nhã Huyên đã tỉnh dậy rồi, quay đầu lại nhìn cô ta, liền thấy Ngụy Nhã Huyên vẫn đang ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, vừa nắm chặt tay Trần Gia Bảo, vừa lẩm bẩm nói: “Trần Gia Bảo… Hừ… Người ta không có nhỏ chút nào… Anh đừng có hôn người ta…”
Trần Gia Bảo sắc mặt đột nhiên trở nên hơi khó hiểu, cô gái nhỏ này hình như là đang mơ một giất mộng xuân, hơn nữa còn là mơ thấy anh.
Anh lại nhìn ngắm Ngụy Nhã Huyên, chủ thấy khuôn mặt thanh tú tinh xảo của Ngụy Nhã Huyên giống như tiểu yêu tinh, làn da trắng nõn mềm mại ửng lên một tầng mây hồng nhạt vì say rượu, quả thực là kiều diễm quyến rũ động lòng người, khiến cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy đều có cảm giác muốn phạm tội.
Trần Gia Bảo tim đập thình thịch, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi ửng hồng của Ngụy Nhã Huyên, sau đó nhẹ nhàng dùng tay đẩy Ngụy Nhã Huyên ra, đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
“Mình không thể hành động giống như một tên ngụy quân tử.”
Trần Gia Bảo đi ra ngoài phòng ngủ của Ngụy Nhã Huyên, bật cười khẽ một tiếng, sau đó đi vào phòng ngủ của Liễu Ngọc Phi, nhìn thấy Liễu Ngọc Phi quần áo đã được thay ra đang nằm trên giường lớn ngủ ngon, anh suy nghĩ không được bên trọng bên khinh, cũng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của Liễu Ngọc Phi một cái. Sau đó yên tâm trở về phòng ngủ của mình bắt đầu đả tọa luyện công.
Ngày thứ hai, tin tức ngài Trần ở tỉnh Hòa Bình đi đến tỉnh Phú Thọ đã truyền ra như vũ bão, trong thời gian ngắn nhất đã truyền ra khắp toàn bộ giới thượng lưu ở tỉnh Phú Thọ, làm cho cả tỉnh Phú Thọ chấn động!
Giờ phút này ở trong biệt thự nhà họ Bùi, một căn phòng nhỏ yên tĩnh.
Bày trí trong căn phòng nhỏ yên tĩnh rất đơn giản, trên tường chỉ treo một tấm chữ “Tĩnh” rất lớn, phía dưới đặt một chiếc bàn gỗ đàn hương màu đen, trên đó đặt một chiếc lư hương tinh xảo.