“Không tệ.” Tôn Trường Đông hào phóng thừa nhận, nói: “Ngài Trần hẳn là vẫn còn nhớ đến Tưởng An Bình cậu em vợ của tôi nhỉ, ngày hôm đấy sau khi cậu ta bị anh giáo huấn một trận, cậu ta trở về nhà liền ngay lập tức nói hết mọi chuyện với tôi, tôi ngay sau đó đã phái người bám theo điều tra mọi thông tin về thân phận của anh, kết quả là tôi thật sự điều tra ra được anh chính người từ tỉnh Hòa Bình đi máy bay đến đây.
Đương nhiên, lúc đó tôi còn không biết về thân phận thật sự của anh, ngoại trừ việc anh đến từ tỉnh Hòa Bình, rất thân thiết với người của nhà họ Ngụy, những chuyện còn lại tôi cũng không biết gì, nhưng kết hợp với chuyện vừa xảy ra lúc nãy. Ở trên tôi đã nói rồi, tôi cho rằng trong toàn bộ tỉnh Hòa Bình rộng lớn, chỉ có ngài Trần hay tên thật là Trần Gia Bảo mới có thể còn trẻ tuổi như vậy đã đạt đến trình độ Tông sư cường giả.”
Trần Gia Bảo vỗ vỗ tay, cười nói: “Không nghĩ tới tôi lại vì Tưởng An Bình mà bại lộ thân phận, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, những lời phân tích của anh cũng thật đặc sắc.”
“Quá khen, quá khen rồi. Không biết hôm nay ngài Trần đây đến tìm Tôn Trường Đông tôi là có việc gì?”
Tôn Trường Đông khiêm tốn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia đắc ý.
Từ mấy ngày trước, danh tiếng của ngài Trần đã như mặt trời giữa ban trưa, cho dù ở xa trong tỉnh Phú Thọ cũng có thể nghe ngóng được những sự việc kinh thiên động địa liên quan đến vị ngài Trần trong truyền thuyết, cho nên lời tán thưởng của Trần Gia Bảo khiến cho nội tâm của Tôn Trường Đông hưng phấn vô cùng.
Trần Gia Bảo cười nói: “Tôi có chuyện muốn trực tiếp thỉnh giáo với Tôn Chấn Bằng lão gia, cho nên muốn nhờ anh Tôn giúp đỡ.”
Tôn Trường Đông hơi suy tư, một lúc sau mới trước mặt mọi người cự tuyệt: “Tôi không thể giúp.”
Ngay khi câu từ chối này nói ra, tất cả mọi người có mặt đều ồ lên kinh ngạc, Tôn Trường Đông thật sự dám đối mặt từ chối ngài Trần. Anh ta… Anh ta không sợ ngài Trần sẽ nổi giận mà đối phó với nhà họ Tôn bọn họ sao?
Ngụy Phong Lăng khẽ cau mày, trong mắt lóe lên vẻ khó chịu mất kiên nhẫn, gia tộc của Tôn Trường Đông cũng coi như là một gia tộc không yếu kém ở thành phố Thái Bình, nhưng trước mặt nhà họ Ngụy thì gia tộc của anh ta chẳng là cái thá gì, cũng không nghĩ tới đích thân anh ta đưa Trần Gia Bảo đến mà Tôn Trường Đông lại dám dứt khoát từ chối không cho anh ta một chút thể diện nào. Ngụy Phong Lăng nghĩ tới đây thì mặt mày đã trầm xuống không có một điểm sáng.
Trần Gia Bảo hỏi thẳng: “Tại sao?”
Tôn Trường Đông đắc ý cười nói: “Có ba lý do khiến tôi từ chối lời đề nghị của anh. Thứ nhất, khi đối mặt với các thế lực ngoại bang, tỉnh Phú Thọ chúng tôi luôn luôn buông bỏ ân oán cá nhân, có cùng chung mối thù với kẻ địch, mà đại thiếu gia Bùi Thanh Phong có mối hận riêng với anh từ trước, thậm chí ngay cả “Song chưởng vô địch” Vân Bá Hùng của tỉnh Phú Thọ chúng tôi cũng bại dưới tay anh.
Nói đến phương diện khác, anh chính là kẻ thù của tỉnh Phú Thọ chúng tôi, nếu tôi trực tiếp hứa giúp đỡ anh, thì tôi có thể sẽ bị đại thiếu gia Bùi Thanh Phong và những người khác nhắm vào, đối với tôi mười phần bất lợi. Chưa kể đến anh còn trực tiếp đắc tội với Đường Nhạc Thiên, đại thiếu gia nhà họ Đường, một trong mười đại gia tộc đứng đầu tỉnh Phú Thọ. Tôi không có khả năng chống lại những gia tộc thế lực mạnh mẽ này, cho nên đây là lý do thứ nhất tôi từ chối anh.”
Trần Gia Bảo gật gật đầu nói: “Cũng có lý đấy, nhưng còn lý do thứ hai thì sao?”
“Lý do thứ hai, hôm đấy anh đánh em rể của tôi. Tuy rằng sau khi điều tra rõ chuyện này, tôi mới biết là cậu ta có lỗi trước, nhưng Tưởng An Bình dù sao cũng là em trai duy nhất của vợ tôi. Nếu để cho vợ tôi biết tôi nối giáo cho giặc, giúp đỡ kẻ thù của Tưởng An Bình, vậy thì khẳng định khi tôi về nhà sẽ bị cô ấy phạt quỳ gối liên tục trên bàn phím một tuần. Tôi cũng không còn cách nào khác, ai bảo tôi giống người nào đó thứ sợ nhất trên đời là sợ vợ.” Tôn Chấn Đông cười tự giễu.
Đột nhiên, những người xung quanh không nhịn được mà bật cười, Tôn Trường Đông sợ vợ, chuyện này toàn bộ giới thượng lưu ở thành phố Thái Bình đều biết cả.
Trần Gia Bảo nghe Tôn Trường Đông tự bộc lộ khuyết điểm, trong lòng hơi có cảm tình với Tôn Trường Đông, anh cười nói: “Nguyên nhân này cũng có lý, nhưng còn nguyên nhân thứ ba thì sao?”
“Nguyên nhân thứ ba …” Tôn Trường Đông trở nên hưng phấn hơn, nói to: “Bởi vì tôi muốn danh tiếng vươn xa, tôi biết là anh thống lĩnh toàn bộ thế lực ngầm của tỉnh Hòa Bình, tôi cũng biết anh và đại thiếu gia Bùi Thanh Phong là kẻ thù không đội trời chung, nếu như tôi đọ sức với anh một trận mà chiến thắng, thì danh tiếng của Tôn Trường Đông tôi khẳng định sẽ vang dội, không nói đến vang dội khắp đất Việt Nam, ít nhất cũng có thể gây chấn động lớn ở cả hai tỉnh Phú Thọ và Hòa Bình!