Bọn họ biết rất rõ Trần Gia Bảo chắc chắn đã trở thành người gây chấn động nhất trong bữa yến tiệc đêm nay, ngay ngày mai thôi tên tuổi của Trần Gia Bảo sẽ lan ra khắp toàn bộ tỉnh Phú Thọ!
Không thể không nói đến hai người bị Trần Gia Bảo làm cho rung động, chờ sau khi Võ Vân Bình mang theo Đường Nhạc Thiên rời đi, Ngụy Nhã Huyên và Tiêu Ngọc Tuyết cùng nhau đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo.
“Trần Gia Bảo, anh có lầm hay không vậy? Anh có tự nhận thức được thân phận của anh ở tỉnh Phú Thọ đặc biệt nhạy cảm hay không hả, anh đánh gãy cả hai tay của Đường Nhạc Thiên, tôi dám khẳng định không bao lâu nữa, không nói đến Bùi Thanh Phong đang ở chỗ này, đến cả toàn bộ tỉnh Phú Thọ cũng đều sẽ biết đến tên Trần Gia Bảo anh.” Ngụy Nhã Huyên đặt mông xuống ngồi bên cạnh người Trần Gia Bảo, trợn mắt liếc anh một cái, gương mặt khinh thường.
Trần Gia Bảo nhướng mày hỏi: “Cho nên cô cảm thấy tôi không nên ra tay xử lý anh ta?”
“Không phải.” Ngụy Nhã Huyên lắc đầu, khinh thường nói: “Tôi nghĩ là anh đã ra tay quá nhẹ. Dù sao anh cũng đã đắc tội với nhà họ Đường, bây giờ cũng xé rách mặt nhau như vậy rồi, tại sao anh không trực tiếp đem cả nhà họ Đường ra xử cùng một lượt mà chỉ phế bỏ hai cánh tay của Đường Nhạc Thiên. Nếu là tôi ra tay, tôi sẽ đánh cho tên khốn Đường Nhạc Thiên đó tứ chi đều bị phế bỏ hết, cho anh ta mãi mãi không thể đứng dậy được nữa!”
Nói đến câu cuối thì Ngụy Nhã Huyên đã rất phấn khích, thậm chí còn vẫy vẫy cái bàn tay nhỏ, điều này cho thấy mối hận thù giữa nhà họ Ngụy và nhà họ Đường đã sâu sắc đến mức nào.
Tiêu Ngọc Tuyết sửa lời lại: “Không phải chỉ là hai chân, mà là ba chân đều đánh gãy nát hết.”
“Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là chị Ngọc Tuyết hiểu ý em nhất, phải đánh gãy hết ba cái chân của anh ta.”
Ngụy Nhã Huyên mỉm cười thích thú.
Liễu Ngọc Phi sắc mặt hơi ửng đỏ, nhẹ giọng gắt một tiếng.
Phan Phi Uyên cũng bật cười theo, đột nhiên Trần Gia Bảo quay sang nhìn vào cô ta, trong ánh mắt lộ ra một tia hiếu kì.
Phan Phi Uyên trái tim nhảy dựng lên, nhưng ánh mắt cô ta cũng không có trốn tránh anh, thoáng nhìn thẳng Trần Gia Bảo, mỉm cười nói: “Anh làm sao vậy?”
“Lúc nãy cô có nói vì một số lý do riêng nên cô không tiện trực tiếp từ chối Đường Nhạc Thiên. Cô đang hợp tác gì với nhà họ Đường vậy, hay là có nhược điểm nào để cho bọn họ bắt được?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
“Câu hỏi này lần sau gặp mặt tôi sẽ trả lời cho anh biết.” Phan Phi Uyên mỉm cười thần bí, bất ngờ đứng dậy xoay người, quay lưng về phía Trần Gia Bảo, cô ta lấy ra một tấm danh thiếp, đặt nhẹ lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp hôn một cái, in lên đó một dấu son đỏ kiều diễm.
Cô ta xoay người lại, đưa tấm danh thiếp trong tay cho Trần Gia Bảo, cười nói: “Đây là danh thiếp của tôi, tôi đang chờ cuộc gọi từ anh.”
Sau khi nói xong, cô ta nháy mắt mờ ám với Trần Gia Bảo một cái, quay người thướt tha rời đi, trực tiếp rời khỏi đại sảnh yến tiệc, xem ra là đã đi rồi.
Trần Gia Bảo liếc nhìn tấm danh thiếp trong tay, kiểu dáng thiết kế tinh xảo trang nhã, quan trọng nhất là trên tấm danh thiếp còn có một dấu môi son môi đỏ tươi, thậm chí còn có hương thơm thoang thoảng bay ra. Khiến Trần Gia Bảo cảm thấy trong lòng hơi rung động.
Ngụy Nhã Huyên từ trước đến giờ vẫn luôn chú ý tới Trần Gia Bảo, cô ta đương nhiên cũng nhìn thấy vết son môi đỏ trên tấm danh thiếp. Trong lòng cô ta nhất thời dâng lên một cảm giác khó chịu, bĩm môi quay đi hướng khác.
Sau khi Trần Gia Bảo cất tấm danh thiếp đi, Ngụy Phong Lăng đột nhiên bước tới gần anh, giơ ngón tay cái lên nói: “Gia Bảo, anh quá tuyệt vời. Anh đã dạy cho Đường Nhạc Thiên một bài học nhớ đời, trông thật sự rất thỏa mãn. Nhưng chắc anh sẽ không trách tôi không ra mặt giúp anh đâu, đúng không?”
Trần Gia Bảo nhướng mày cười nói: “Đương nhiên là không. Trần Gia Bảo tôi có ân báo ân, có thù báo thù, nhà họ Ngụy đã chống lại uy thế tấn công nguy hiểm của chín đại gia tộc khác ở tỉnh Phú Thọ để tiếp đãi tôi, tôi cũng nên thể hiện ra một chút thành ý của mình. Tôi nghĩ, tôi trở mặt với nhà họ Đường cũng là thể hiện một chút thành ý ở trong đó.”