Gần như trong tích tắc, tất cả mọi người chỉ kịp nghe thấy một tiếng “bốp”, chai rượu vang đỏ đập vào đầu Võ Vân Bình, cái chai bất ngờ vỡ tung, hỗn hợp rượu vang đỏ hòa cùng máu tươi từ trên đầu Võ Vân Bình chảy dọc xuống.
Võ Vân Bình đáng thương, đường đường là một cường giả cấp “Thông U hậu kỳ” còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Gia Bảo dùng chiêu thức như đám côn đồ đánh nhau ngoài chợ đánh cho vỡ đầu chảy máu.
Võ Vân Bình hét lên một tiếng, anh ta cảm thấy hai mắt tối sầm lại, loạng choạng lui về phía sau vài bước, suýt nữa thì ngất đi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ đáng sợ: “Trần Gia Bảo vậy mà là Tông sư… Hóa ra là Tông sư… Mẹ kiếp, tôi thật sự đã đắc tội với một vị Tông sư… “
Mọi người xung quanh đều sững sờ, vừa rồi Trần Gia Bảo di chuyển quá nhanh, tầm mắt của bọn họ không kịp nhìn, chỉ thấy trước mắt hoa lên, sau đó liền nghe thấy tiếng chai rượu vang vỡ tung, Võ Vân Bình bị đánh vào đầu chảy máu, lùi lại vài bước.
Đồng thời tất cả bọn họ ngẩn ra, trong lòng tràn đầy chấn động.
Đường Nhạc Thiên còn nghi ngờ mình nhìn lầm, nhanh chóng dụi dụi mắt, anh ta nhìn thấy Võ Vân Bình quả nhiên đang ôm lấy đầu, trên trán có vết máu đang nhỏ tí tách xuống nền đất lạnh lẽo, về phần Trần Gia Bảo, anh đang cầm nửa chai rượu vang đã vỡ, mặc dù anh chỉ đứng im một chỗ nhưng khí thế nghiêm nghị cùng với ánh mắt lạnh lẽo thấu xương khiến người ta không kìm được mà kinh hãi run sợ!
Lập tức Đường Nhạc Thiên đáy mắt hiện lên vẻ kinh sợ, Võ Vân Bình, người mà anh ta luôn tin tưởng và tín nhiệm nhất, không phải là rất lợi hại sao, sao có thể chỉ trúng một chiêu của Trần Gia Bảo liền bị đánh bại? Anh ta không khỏi kinh ngạc nói: “Chuyện này… Cái quái gì đang diễn ra vậy?”
Phan Phi Uyên thần sắc chấn động, kinh ngạc nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt đáng yêu lại quyến rũ, lẩm bẩm nói: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Trần Gia Bảo làm sao có thể mạnh như vậy?”
Đột nhiên giọng nói có chút giễu cợt của Liễu Ngọc Phi vang lên bên tai, cô ta nói: “Đường Nhạc Thiên đối với cô có vẻ rất hùng mạnh, nhưng trong mắt Gia Bảo, bọn họ bất quá chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi, cô cứ ở yên đây ngoan ngoãn ngồi xem đi. Xem Gia Bảo dạy dỗ Đường Nhạc Thiên như thế nào.”
Phan Phi Uyên càng sửng sốt, nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Trần Gia Bảo mà kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Thật sự là vậy sao, hóa ra Trần Gia Bảo lại lợi hại như vậy.”
Ngụy Nhã Huyên ở cách đó không xa, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, đắc ý nói: “Hừ, cứ đánh như thế này đi. Tốt nhất hãy cho Đường Nhạc Thiên một bài học nhớ đời, để xem anh ta có dám ngang ngược khiêu chiến nhà họ Ngụy chúng ta nữa hay không!”
Bên kia Ngụy Phong Lăng cũng mỉm cười hài lòng, diễn biến sự việc gần như đúng hoàn toàn với những gì anh ta dự đoán, anh ta biết sự việc vẫn còn chưa kết thúc, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Trong đại sảnh yến tiệc, hòa vào tiếng nhạc du dương, tất cả mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Trần Gia Bảo lúc này vẫn đang cầm trong tay nửa chai rượu vang, kiêu ngạo đứng tại chỗ như một vị vua ngắm nhìn thiên hạ, nói: “Anh chẳng qua chỉ là một con kiến cấp “Thông U hậu kỳ” mà cũng dám can đảm khiêu khích một vị cấp Tông sư, anh nói thử xem, có phải là anh không biết tự lượng sức mình không?”
Mọi người rốt cuộc cũng nghe rõ Trần Gia Bảo đang nói cái gì, Tông sư, Trần Gia Bảo hóa ra là một vị Tông sư!
Tất cả mọi người trong đại sảnh xôn xao cả lên!
Bọn họ đều là nhân vật lớn trong giới kinh doanh, đương nhiên biết Tông sư nghĩa là gì, ví dụ như nhà họ Ngụy ở thành phố Thái Bình, chính là bởi vì có Tông sư cùng với số vốn khổng lồ tích lũy được từ trước mà Ngụy Phong Lăng với năng lực kinh doanh siêu phàm đã vực dậy nhà họ Ngụy và thăng cấp nhà họ Ngụy trở thành một trong mười đại gia tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất tỉnh Phú Thọ.
Mà nhà họ Đường cũng không ngoại lệ, nhà họ Đường cũng có Tông sư, tuy thực lực khó có thể sánh ngang với người của nhà họ Ngụy, nhưng xét về năng lực của nhà họ Đường trong giới kinh doanh thì cao hơn nhà họ Ngụy một chút, nhờ vậy mà nhà họ Đường mới có thể trấn áp nhà họ Ngụy, và trong mười đại gia tộc ở tỉnh Phú Thọ thì nhà họ Đường xếp thứ tám.
Có thể nói, trong gia tộc phải có ít nhất một Tông sư, đó là điều kiện tiên quyết để có thể trở thành một trong mười đại gia tộc của tỉnh Phú Thọ, điều này cho thấy bộ mặt kinh khủng của các Tông sư.
Chỉ là bọn họ cũng đều biết, các Tông sư cường giả cao cao tại thượng, mà tại Việt Nam có hơn mấy chục tỷ người, Tông sư chiếm tỉ lệ rất rất nhỏ, cho nên bọn họ cũng không dám hi vọng xa vời trong gia tộc của mình sẽ có thể có một vị Tông sư trợ giúp.