Về phần vi phạm nguyên tắc mà mười đại gia tộc nhất trí đối ngoại của tỉnh Phú Thọ? Nói đùa cái gì vậy, Trần Gia Bảo sẽ nhanh chóng trở thành em rể của nhà họ Ngụy, là người một nhà với nhà họ Ngụy, làm sao có thể tính là ngoại bộ thôn tính thế lực? Cho nên nghiêm túc mà nói, Ngụy Phong Lăng cũng không tính là vi phạm nguyên tắc.
Những suy nghĩ trên đều là suy nghĩ của Ngụy Phong Lăng khi nhìn thấy xung đột giữa Trần Gia Bảo và Đường Nhạc Thiên sắp được đẩy lên đến đỉnh điểm, anh ta càng nghĩ tới đây, trong lòng anh ta càng kích động, liền không bước lên ngăn cản, tuy rằng làm như vậy có vài phần lợi dụng Trần Gia Bảo, nhưng Ngụy Nhã Huyên lại đối với Trần Gia Bảo ái mộ trong lòng như vậy, Trần Gia Bảo để cho nhà họ Ngụy lợi dụng một chút thì có gì là ghê gớm đâu, lại nói sự phát triển tình cảm không phải đều là để lợi dụng lẫn nhau hay sao?
Nghĩ đến đây, Ngụy Phong Lăng khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự mãn, anh ta nhủ thầm: “Nhã Huyên à Nhã Huyên, em thật sự là đứa em gái tốt nhất của anh trai, không uổng công anh trai yêu thương em như vậy. Vào thời khắc mấu chốt, em đã cùng Trần Gia Bảo khiêu vũ và vô tình mang đến cho nhà họ Ngụy chúng ta rất nhiều lợi ích, chí ích những kẻ mồm miệng lẻo mép đó không thể nói gì nhà họ Ngụy chúng ta được nữa.”
Trong hiện trường, cho dù là Đường Nhạc Thiên hay Võ Vân Bình, sau khi nghe Trần Gia Bảo giễu cợt bọn họ “ngu ngốc,” vẻ mặt bọ họ đều đã âm trầm xuống.
Đường Nhạc Thiên giễu cợt nói: “Trần Gia Bảo, vậy tôi sẽ trả lời cho lời nói của mình giúp anh. Vốn dĩ tôi chỉ định chặt đứt một tay của anh xem như cảnh cáo, nhưng hiện tại anh lại tự mình tìm đến cái chết, cho nên tôi quyết định, cả hai tay của anh, tôi muốn chặt xuống hết thảy. Vân Bình, thay tôi dạy cho Trần Gia Bảo một bài học, anh cũng không cần nương tay với anh ta, nếu anh ta dám chống cự quá quyết liệt, anh trước tiên hãy đánh gãy chân anh ta, để anh ta mất đi khả năng phản kháng.”
Chương 1139
Ngay khi câu nói này phát ra, mọi người xung quanh đều kinh hãi không thôi, mặc dù bọn họ biết đều Đường Nhạc Thiên từ lâu là kẻ kiêu ngạo và ngang ngược, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Nhạc Thiên lại có thể độc ác đến như vậy.
Võ Vân Bình gật đầu, nói: “Được, nhưng tôi không cho rằng anh ta có cơ hội phản kháng, bởi vì anh ta chưa kịp chớp mắt thì tôi đã có thể chặt đứt cả hai tay anh ta.”
Anh ta rất tự tin, tuy mới ngoài hai mươi tuổi nhưng dưới sự hỗ trợ tận lực của gia tộc, anh ta đã đạt tới “Thông U hậu kỳ”, trong nháy mắt có thể giết chết một người bình thường như Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo vẫn lắc đầu cười, nói: “Tôi nói anh không hiểu đạo lý “tự lượng sức mình” quả là không sai mà, anh cho rằng với chỉ với thực lực “Thông U hậu kỳ” là có thể sinh ra được một chút uy hiếp nào với tôi sao?”
Võ Vân Bình đồng tử trong phút chốc giãn ra, anh ta kinh ngạc hỏi: “Anh… Anh có thể nhìn thấy được trình độ tu luyện của tôi sao?”
Trần Gia Bảo khóe miệng cong lên một tia giễu cợt, anh nói: “Có thể nhìn thấu trình độ tu luyện của anh có gì đáng kinh ngạc sao?”
Trên trán Võ Vân Bình xuất hiện mấy giọt mồ hôi lạnh, Trần Gia Bảo có thể nhìn ra trình độ tu luyện của anh ta, nhưng anh ta lại nhìn không thấu được trình độ của Trần Gia Bảo, chỉ có một lời giải thích cho việc này, chính là Trần Gia Bảo so với anh ta thực lực mạnh hơn, còn có thể là mạnh hơn anh ta gấp mấy lần!
Nhưng anh ta hiện tại đã ở cảnh giới “Thông U hậu kỳ”, chỉ cần một bước chân nữa thôi, anh ta liền có thể đột phá tới cảnh giới Tông sư, trở thành cường giả vượt trội trong mắt thiên hạ, giống như một con rồng giữa thiên hạ, và bây giờ Trần Gia Bảo còn mạnh hơn anh ta, chẳng lẽ nào…
Gần như ngay lập tức, một khả năng đáng kinh ngạc xuất hiện trong đầu anh ta.
Võ Vân Bình sửng sốt khiếp sợ, không khỏi lui về phía sau mấy bước, cả người run rẩy: “Anh… Chính là anh…”
“Tôi chính là Tông sư.”
Trần Gia Bảo kiêu ngạo đứng lên, khi tất cả mọi người, kể cả Võ Vân Bình còn chưa kịp phản ứng, anh đột nhiên di chuyển.
Những người xung quanh nhìn thấy Trần Gia Bảo thuận tay cầm một chai rượu vang đỏ bên cạnh, lập tức xuất hiện trước mặt Võ Vân Bình, và chai rượu anh đang cầm trên tay đập mạnh vào đầu Võ Vân Bình.
Trần Gia Bảo nhanh như chớp mắt vậy, tốc độ như gió thoáng qua liền biến mất.
Gần như trong tích tắc, tất cả mọi người chỉ kịp nghe thấy một tiếng “bốp”, chai rượu vang đỏ đập vào đầu Võ Vân Bình, cái chai bất ngờ vỡ tung, hỗn hợp rượu vang đỏ hòa cùng máu tươi từ trên đầu Võ Vân Bình chảy dọc xuống.
Võ Vân Bình đáng thương, đường đường là một cường giả cấp “Thông U hậu kỳ” còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Gia Bảo dùng chiêu thức như đám côn đồ đánh nhau ngoài chợ đánh cho vỡ đầu chảy máu.
Võ Vân Bình hét lên một tiếng, anh ta cảm thấy hai mắt tối sầm lại, loạng choạng lui về phía sau vài bước, suýt nữa thì ngất đi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ đáng sợ: “Trần Gia Bảo vậy mà là Tông sư… Hóa ra là Tông sư… Mẹ kiếp, tôi thật sự đã đắc tội với một vị Tông sư… “
Mọi người xung quanh đều sững sờ, vừa rồi Trần Gia Bảo di chuyển quá nhanh, tầm mắt của bọn họ không kịp nhìn, chỉ thấy trước mắt hoa lên, sau đó liền nghe thấy tiếng chai rượu vang vỡ tung, Võ Vân Bình bị đánh vào đầu chảy máu, lùi lại vài bước.
Đồng thời tất cả bọn họ ngẩn ra, trong lòng tràn đầy chấn động.
Đường Nhạc Thiên còn nghi ngờ mình nhìn lầm, nhanh chóng dụi dụi mắt, anh ta nhìn thấy Võ Vân Bình quả nhiên đang ôm lấy đầu, trên trán có vết máu đang nhỏ tí tách xuống nền đất lạnh lẽo, về phần Trần Gia Bảo, anh đang cầm nửa chai rượu vang đã vỡ, mặc dù anh chỉ đứng im một chỗ nhưng khí thế nghiêm nghị cùng với ánh mắt lạnh lẽo thấu xương khiến người ta không kìm được mà kinh hãi run sợ!
Lập tức Đường Nhạc Thiên đáy mắt hiện lên vẻ kinh sợ, Võ Vân Bình, người mà anh ta luôn tin tưởng và tín nhiệm nhất, không phải là rất lợi hại sao, sao có thể chỉ trúng một chiêu của Trần Gia Bảo liền bị đánh bại? Anh ta không khỏi kinh ngạc nói: “Chuyện này… Cái quái gì đang diễn ra vậy?”
Phan Phi Uyên thần sắc chấn động, kinh ngạc nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt đáng yêu lại quyến rũ, lẩm bẩm nói: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Trần Gia Bảo làm sao có thể mạnh như vậy?”