Đối với việc Trần Gia Bảo sẽ đồng ý từ bỏ nhiều phụ nữ tốt như vậy vì cô ta, Ngụy Nhã Huyên thấy không có khả năng, cô ta nói nhỏ: “Chị Ngọc Tuyết, xem ra… xem ra chúng ta không cần ép Trần Gia Bảo nhiều như vậy đúng không?”
Tiêu Ngọc Tuyết giễu cợt một tiếng, lạnh lùng nói: “Em đừng lo lắng, cả nhà họ Ngụy chúng ta đều làm chủ cho em. Chị sẽ nói chuyện này với Ngụy Phong Lăng, để anh ta gây sức ép với Trần Gia Bảo. Nếu Ngụy Phong Lăng không thể làm tốt việc này. Chị sẽ nói với cha chị và để ông ấy đích thân đến nói chuyện với Trần Gia Bảo.”
Ngụy Nhã Huyên đột nhiên cảm thán một tiếng, nghĩ đến cha của Tiêu Ngọc Tuyết, tính cách cứng rắn, cao thủ tinh thông, để ông ta đích thân gặp Trần Gia Bảo, quả là tương đương với sao Hỏa đụng trái đất!
Cô ta trong lòng không khỏi lo lắng cho Trần Gia Bảo.
Lại nói Trần Gia Bảo đã đến ngồi lại bên Liễu Ngọc Phi, Liễu Ngọc Phi đưa cho Trần Gia Bảo một ly rượu, mày liễu nhíu nhẹ, giọng chua chua nói: “Tôi đang thắc mắc tại sao cậu lại kiên trì muốn đến nhà họ Ngụy như vậy, thì ra là cậu cùng với cô gái nhỏ của nhà họ Ngụy, Ngụy Nhã Huyên có quan hệ không trong sáng.”
Quan hệ không trong sáng?
Trần Gia Bảo đột nhiên cười cười, vươn tay khiêu khích Liễu Ngọc Phi, vuốt nhẹ cái cằm trắng mịn của cô ta, nhướng mày hỏi: “Vậy thì quan hệ của hai chúng ta có trong sáng không?”
Liễu Ngọc Phi gương mặt nháy mắt trở nên ửng hồng, nhanh chóng quay đầu tránh khỏi ngón tay của Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, hờn dỗi nói: “Hừ, quá rõ ràng rồi, tôi và cậu không hề có một chút quan hệ gì cả.”
Nghe Liễu Ngọc Phi nói xong, Trần Gia Bảo cười cười, không nói gì.
Phan Phi Uyên cũng trợn mắt nhìn Liễu Ngọc Phi khẩu thị tâm phi, cô ta nâng ly rượu trong tay lên ám hiệu với anh, cười nói: “Ngài Trần nhất định là rồng phượng giữa thiên hạ, mới khiến cho nhiều đại mỹ nữ muôn màu muôn vẻ tài sắc vẹn toàn đối với ngài Trần ái mộ không thôi.”
Trần Gia Bảo cũng nâng ly rượu, hơi ra hiệu, ngửa đầu uống một hơi cạn.
Đột nhiên một giọng nói của một người đàn ông từ bên cạnh truyền đến, anh ta nhẹ nhàng nói: “Phan Phi Uyên, hóa ra là cô ở đây, khiến tôi tìm cô rất vất vả. Tôi muốn mời cô khiêu vũ, không biết cô có thể nể mặt tôi một chút được không?”
Phan Phi Uyên quay đầu lại nhìn, trong mắt hiện lên một tia chán ghét thoáng qua, nhưng cũng nhanh chóng thu liễm lại, nhàn nhạt cười nói nhưng không mất đi lễ phép: “Thực xin lỗi, Phan Phi Uyên uống rượu có hơi say, đầu choáng váng không tiện khiêu vũ.”
Người đàn ông này là Đường Nhạc Thiên!
Về phần Trần Gia Bảo, anh nhận thấy được một cảm giác kì lạ từ Võ Vân Bình, anh ta đi theo sau Đường Nhạc Thiên, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, tuy nhiên cho người ta một loại cảm giác không có địch ý.
Đường Nhạc Thiên vốn định chờ điều tra ra thân phận thật sự của Trần Gia Bảo rồi mới ra tay, tự mình tìm hiểu rồi mới bắt đầu hành động, nhưng lại nhìn thấy Trần Gia Bảo lần lượt khiêu vũ với ba mỹ nữ tuyệt sắc, thậm chí còn có tiểu ma nữ của nhà họ Ngụy, Ngụy Nhã Huyên. Anh ta biết Trần Gia Bảo nhất định phải có cách thu phục phụ nữ độc nhất vô nhị.
Nghĩ đến đây, anh ta sợ hãi nếu để cho Phan Phi Uyên tiếp tục ngồi cùng một chỗ với Trần Gia Bảo, nếu cô ta cũng bị Trần Gia Bảo làm cho mê muội đầu óc, thu vào trong tay, đến lúc đó không phải là anh ta muốn khóc cũng không ra nước mắt sao?
Cho nên mặc dù không kịp điều tra rõ lai lịch của Trần Gia Bảo, anh ta vẫn liều lĩnh vội vàng chạy tới chỗ Trần Gia Bảo, muốn đem Phan Phi Uyên rời khỏi Trần Gia Bảo càng xa càng tốt.
Lúc này Đường Nhạc Thiên nghe Phan Phi Uyên từ chối mình, trong lòng lửa giận sôi trào hừng hực, uống rượu quá nhiều nên say sao? Cô ta vừa rồi còn cùng Trần Gia Bảo thân mật khiêu vũ cơ mà, có phải xem thiếu gia như anh ta là kẻ ngốc, tùy tiện tìm một lý do từ chối cho xong không?
Tuy rằng trong lòng rất tức giận, nhưng dù sao anh ta cũng là con trai nhà đại gia tộc, lòng dạ tương đối thâm sâu, bề ngoài lại bình tĩnh, thay vào đó anh ta nhẹ giọng nói: “Thi Uyên tiểu thư không thoải mái sao, vậy để tôi đưa cô đến phòng nghỉ, nằm nghỉ ngơi một chút sẽ thoải mái hơn.”
Phan Phi Uyên vẫn lắc đầu từ chối, khách sáo nói: “Cám ơn lòng tốt của Đường đại thiếu gia, tôi có thể ngồi ở đây một lát rồi đi, Trần Gia Bảo là bạn tốt của tôi, anh ta sẽ chăm sóc tốt cho tôi, không dám phiền Đường đại thiếu gia lo lắng. Tôi nói có phải không, Gia Bảo?”