Phan Phi Uyên có chút thở hổn hển, cô ta nhanh chóng thoát khỏi tay Trần Gia Bảo, cô ta bối rối, vốn dĩ cô ta muốn dùng Trần Gia Bảo làm lá chắn, không ngờ tính cách của Trần Gia Bảo lại mạnh mẽ như vậy, ăn không ít đậu hủ của cô, điều này khiến cho Phan Phi Uyên chưa từng thân mật với người khác giới trở nên căng thẳng, trên lưng thậm chí còn xuất hiện một tầng mồ hôi mịn, váy dài dính chặt vào da thịt, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Ngay sau đó, Trần Gia Bảo và Phan Phi Uyên trở lại vị trí ban đầu của họ.
Trần Phi Phàm thấy Liễu Ngọc Phi đã uống rất nhiều rượu, say sưa quyến rũ nên lắc đầu cười: “Được rồi, đừng uống nữa, cẩn thận sẽ say.”
“Tôi muốn uống bao nhiêu thì uống, cậu quản tôi sao?” Liễu Ngọc Phi trắng bệch nhìn Trần Gia Bảo , hai má đỏ bừng lúc này xem hoài không chán.
Phan Phi Uyên là phụ nữ, làm sao có thể không hiểu phụ nữ? Nhìn bộ dạng của Liễu Ngọc Phi, biết chắc chắn là đang ghen, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, lúc trước cô ta hỏi Trần Gia Bảo có lo lắng về việc Liễu Ngọc Phi ghen không, thực ra chỉ đang nói đùa. Nào đâu ngờ, lại thật sự bị cô ta nói trúng.
Khi ở Hà Nội trước đây, nghe nói Liễu Ngọc Phi tinh mắt, theo đuổi nhóm tầng lớp xã hội nhân sĩ ưu tú của cô ta đều bị đánh cho một trận, để nhóm anh em các cậu ấm thế hệ giàu có thứ 2 lại yêu lại ghét, lại thật sự tưởng rằng Liễu Ngọc Phi vì Trần Gia Bảo mà ghen, trời ơi, điều này sẽ vượt qua Hà Nội, sẽ phải khơi dậy sóng to gió lớn!
Bây giờ bắt đầu tò mò, Trần Gia Bảo đã dùng thủ đoạn gì để chinh phục một người phụ nữ như Liễu Ngọc Phi?”
Phan Phi Uyên nghĩ đến điều này, cô ta rất tò mò về Trần Gia Bảo.
Trần Gai Bảo hơi suy nghĩ liền biết Liễu Ngọc Phi có khả năng là đang ghen, trợn mắt, nảy ra suy nghĩ trong lòng, bất giác nắm lấy bàn tay như ngọc của Liễu Ngọc Phi, dẫn cô ta vào sàn nhảy.
“Anh… anh làm gì vậy, buông tôi ra.” Liễu Ngọc Phi kêu lên, giãy dụa hai lần, làm sao có thể giãy giụa khi đã bắt đầu?
Sau khi Trần Gia Bảo đưa cô ta lên sàn nhảy, anh trực tiếp ôm lấy eo Liễu Ngọc Phi cười: “Mời cô nhảy một điệu. Không biết cô Liễu xinh đẹp có hân hạnh không?”
Khiêu vũ?
Liễu Ngọc Phi nhận ra cô ta đã bị Trần Gia Bảo đưa tới trung tâm sàn nhảy, còn bị Trần Gia Bảo ôm eo, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào, lẩm bẩm, Trần Gia Bảo, rốt cuộc anh cũng nhớ đã khiêu vũ với tôi, cơ thể mềm mại. Để cho Trần Gia Bảo ôm, ngoài mặt vẫn hừ lạnh nói, “Tôi không muốn nhảy với cậu, nhưng…Nhưng nếu đã ở trên sàn nhảy, nếu không nhảy mà rời đi thì rất dễ làm người khác chú ý, cũng không tốt cho chúng ta thực hiện nhiệm vụ, thôi được, tôi miễn cưỡng làm, có thể cùng anh khiêu vũ một lần.”
Thật là kiêu ngạo.
Trần Gia Bảo cười nói: “Vậy thì cám ơn đã hân hạnh.”
Sau đó, Trần Gia Bảo vòng tay qua Liễu Ngọc Phi và bắt đầu nhảy theo nhịp điệu của âm nhạc.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Phan Phi Uyên vừa đi xuống nghỉ ngơi, không đến một phút đồng hồ, Trần Gia Bảo đã thay đổi một bạn nhảy khác, nhan sắc không thua kém gì Phan Phi Uyên, họ không khỏi ghen tị và ao ước với diễm phúc của Trần Gia Bảo.
Trong bữa tiệc, ở trên sàn khiêu vũ, lắc lư theo điệu nhạc nhẹ nhàng du dương, Liễu Ngọc Phi đang khiêu vũ theo nhịp điệu của Trần Gia Bảo.
Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Liễu Ngọc Phi trở nên ửng hồng, thần sắc xinh đẹp không gì có thể so sánh được.
Cảm nhận được sự nam tính tỏa ra từ người Trần Gia Bảo, trong lòng Liễu Ngọc Phi khó tránh được tràn ngập cảm giác an toàn thoải mái, sự bất mãn đối với Trần Gia Bảo vừa rồi đã bị ném ra ngoài từ lâu.
Một lúc sau, có lẽ vì tác dụng của rượu, hoặc cũng có thể vì cảm giác ghen tuông nhen nhóm trong lòng, Liễu Ngọc Phi gương mặt ửng đỏ thở ra một hơi nhẹ: “Vừa nãy đúng lúc tôi nhìn thấy cậu khiêu vũ với Phan Phi Uyên , cả hai người cứ ôm sát vào nhau nhìn có vẻ rất thoải mái. Nếu không… Nếu không chúng ta cũng thử khiêu vũ như vậy một chút đi…”
Vừa nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Ngọc Phi càng ửng đỏ hơn, đương nhiên cô ta biết Trần Gia Bảo chỉ là lợi dụng động tay động chân với Phan Phi Uyên một chút thôi, nhưng cô ta có một nỗi ghen tức không thể giải thích được, điều này khiến cô ta cũng muốn thử, trước đó đã thấy thèm muốn. Cô ta cũng không cam tâm để cho Phan Phi Uyên giành mất danh tiếng, lúc này đành phải lấy một cái cớ vụng về.