Cô ấy không nói gì, trực tiếp tát Tưởng An Bình một cái âm thanh vang dội.
Tưởng An Bình bị đánh đến quay đầu lại, nhìn chằm chằm không dám đánh trả.
Lã Nguyệt An sửng sốt và hiểu sâu hơn về thế lực của nhà họ Ngụy, ngay cả Tưởng An Bình, người khó xử đến mức bị tát mà không dám nói. Đây là mười gia tộc hàng đầu ở tỉnh Phú Thọ, quả nhiên danh bất hư truyền, ngang ngược.
Đỗ Ngọc Huy trong lòng lo lắng, ngay cả Tưởng An Bình cũng bị đánh, anh ta làm sao có thể may mắn thoát khỏi?
Quả nhiên, Ngụy Nhã Huyên đã bước tới trước mặt anh ta cười lạnh lùng: “Đỗ Ngọc Huy đúng không?
Tôi nhớ tới lần trước anh nhìn thấy tôi và anh trai của tôi trong bữa tiệc, anh còn không dám thở mạnh, tại sao, bây giờ còn dám khiêu khích khách quý của nhà họ Ngụy chúng ta? Anh cho rằng nhà họ Ngụy của chúng ta không xứng, muốn tạo phản sao?”
“Không…tôi không dám, cô Ngụy, cô thật sự đã đổ oan cho tôi rồi. Tôi thật sự không biết Trần Gia Bảo là khách quý của nhà họ Ngụy, nếu biết, tôi ăn gan hùm mật báo cũng không dám khiêu khích Trần…Anh Trần.” Đỗ Ngọc Huy vội vàng nịnh nọt nói, trên trán nhất thời toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy hối hận.
Nguỵ Nhã Huyên hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phía Trần Gia Bảo, lập tức nở nụ cười, đắc ý nói: “Tốt rồi, anh cứ việc dạy bọn họ một bài học cũng được, tôi đảm bảo bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Tưởng An Bình và Đỗ Ngọc Huy mở miệng, vừa định phản đối, nhưng họ lại khôn khéo ngậm miệng lại khi bắt gặp ánh mắt đe dọa của Nguỵ Nhã Huyên, cũng không nói gì.
Trần Gia Bảo liếc nhìn Tưởng An Bình và Đỗ Ngọc Huy rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi, Trần Gia Bảo, là một người nói lý lẽ. Nếu mọi thứ bắt đầu bằng chiếc xe hơi, nó kết thúc bằng một chiếc xe hơi. Quản lý Khương, chiếc Maserati màu đỏ đó giá bao nhiêu?”
Khương Thần giật mình, vội vàng bước đến phía trước, cung kính nói: “66 tỷ đồng.”
Trần Gia Bảo gật đầu và nói với Tưởng An Bình và Đỗ Ngọc Huy: “Hãy để lại 66 tỷ đồng, các người có thể rời đi.”
Vẻ mặt của Tưởng An Bình và Đỗ Ngọc Huy đột nhiên thay đổi, họ bị đánh, cuối cùng họ phải trả 66 tỷ, thật là …thật là bực mình!
Nguỵ Nhã Huyên vỗ tay cười nói: “Được được, ý kiến này hay đấy. Của đi thay người, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Trần Gia Bảo, anh chỉ cần 66 tỷ thôi. Anh thật tốt bụng.”
Đỗ Ngọc Huy suýt nữa ói ra máu, chết tiệt, tình cảm không phải tiền của cô, đương nhiên nghĩ ít.
Đương nhiên, những lời như vậy chỉ có thể là oán thầm trong lòng, anh ta không dám trực tiếp nói ra, đau khổ nói với Tưởng An Bình, “Anh Bình, anh xem thế này…”
“Cái gì, mau trả tiền đi!” Tưởng An Bình hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Ngọc Huy, nếu không phải đến hỗ trợ Đỗ Ngọc Huy, làm sao gặp phải loại chuyện này, bị mất mắt như vậy!
Nghĩ đến đây, anh ta tức giận, trực tiếp tát Đỗ Ngọc Huy một cái, xoay người bước ra ngoài.
Đỗ Ngọc Huy trực tiếp bị đánh đập, cuối cùng rút thẻ ngân hàng ra với vẻ mặt đau đớn, mặt xám xịt quẹt 66 tỷ đồng rồi trốn ra khỏi cửa hàng 4s.
Lã Nguyệt An lay cánh tay Đỗ Ngọc Huy nũng nịu nói: “Cậu chủ Đỗ, anh vẫn chưa mua xe cho em, hay là, chúng ta mua nó ở cửa hàng 4s khác nhé?”
Đỗ Ngọc Huy đột nhiên nổi giận, thẳng tay tát Lã Nguyệt An chửi bới: “Nếu không phải mua chiếc Maserati đó, thì làm sao tôi lại gây sự với Trần Gia Bảo, lại còn phải bồi thường 66 tỷ? Đều tại người ăn tiêu hoang phí như cô!”
Lã Nguyệt An che mặt với vẻ mặt đau khổ.
Trong cửa hàng 4s, chỉ còn lại Trần Gia Bảo, Liễu Ngọc Phi, Nguỵ Nhã Huyên và Khương Thần.
Nhìn thấy Tưởng An Bình và Chu Ngọc Huy chán nản rời đi, Nguỵ Nhã Huyên đột nhiên cười vui vẻ nói: “Chẳng trách các thế hệ thứ hai giàu có thường giẫm lên người ta. Hóa ra cảm giác giẫm lên bọn họ thật sự rất tuyệt. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt đáng thương của Chu Ngọc Huy cuối cùng cũng phải bồi thường thay cho người vợ, tôi không thể không cười.”