“Nếu chúng ta đã không có manh mối, chi bằng cứ đợi người khác cung cấp manh mối cho chúng ta vậy.”
Trần Gia Bảo chậm rãi thưởng thức hương vị rượu vang. Liễu Ngọc Phi nghe vậy, liền mở to mắt, nghi hoặc nhìn anh.
Chờ người khác cung cấp manh mối?
“Chúng ta dù sao cũng chỉ là hành khách sang sông, tin tức cho dù có nhanh đến đâu đi chăng nữa cũng không bằng những người có quyền có thể ở tỉnh Phú Thọ.”
Vừa nghe như thế, Liễu Ngọc Phi liền hiểu Trần Gia Bảo đang cố tình ám chỉ.
“Ý anh là ở tỉnh Phú Thọ có nhân vật đặc biệt cần để mắt?”
Trần Gia Bảo chỉ mỉm cười, không cho cô câu trả lời rõ ràng. Khoảng tầm hai tiếng sau, máy bay chính thức hạ cánh xuống khu vực tỉnh Phú Thọ.
Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi nhanh chóng rảo bước, ở trong sân bay sớm đã có người đứng chờ sẵn.
Dáng dấp điển trai, khí chất toát lên vẻ đàn ông ngời ngời. Đối phương chính là người cực kì nổi tiếng trong giới kinh doanh – Ngụy Phong Lăng!
Ngụy Phong Lăn nhìn thấy Trần Gia Bảo liền bật cười ha hả, vội vàng đi đến đấm vào bả vai đối phương.
“Nhiều ngày không gặp, anh vẫn là bộ dáng thong dong xuất chúng như vậy. Đúng là điều đáng mừng mà!”
“Giới thiệu một chút, đây là bạn của anh, Liễu Ngọc Phi.”
Ngụy Phong Lăng nhìn về phía Liễu Ngọc Phi, thấy cô gương mặt mi thanh mục tú như người đẹp bước ra từ tranh vẽ, trong lòng không khải cảm khái Trần Gia Bảo quả thật có phúc. Anh mỉm cười, đôi mắt hấp háy.
“Xin chào chị Ngọc Phi, tôi tên Ngụy Phong Lăng. Lần đầu gặp gỡ, vô cùng vinh hạnh.”
Liễu Ngọc Phi bề ngoài lịch sự mỉm cười cúi chào nhưng trong lòng lúc này đã nhấc lên hồi phong ba bão táp. Bởi cô đương nhiên biết rõ người trước mặt có thân phận như thế nào. Gia tộc nhà họ Ngụy nổi danh giàu có cùng quyền lực bành trướng khắp nơi. Hơn nữa Ngụy Phong Lăng còn là người trẻ tuổi nhất, xếp hạng đầu trong mười gia tộc có tiếng tại tỉnh Phú Thọ. Trong giới thương nghiệp, tên cậu ta chính là huyền thoại!
“Xe đã sớm đợi sẵn ở bên ngoài, chúng ta đi thôi.”
Ngụy Phong Lăng mỉm cười, dẫn đường cho Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi. Mà cách đó không xa, Trương An cùng người đàn ông mang kính gọng vàng nhìn thấy Ngụy Phong Lăng đích thân đến đón hai người kia, đều hoảng sợ đến mức tái mét mặt mày, hai chân như muốn nhũn ra.
Trương An cảm thấy choáng váng, thanh âm cũng theo đó mà run rẩy.
“Tôi…tôi không nhìn lầm có đúng không? Người kia là Ngụy Phong Lăng? Oắt con kia vậy mà quen biết với Ngụy Phong Lăng sao? Vậy mà ban nãy trước khi xuống máy bay tôi còn muốn tìm người dãy dỗ hắn. Lần này đúng là xong đời thật rồi!”
“Ông không nhìn nhầm đâu, người kia đúng là Ngụy Phong Lăng đấy! Mẹ kiếp, Ngụy Phong Lăng chính là người đứng đầu nhà họ Ngụy, mà gia tộc họ Ngụy lại xếp hàng đầu trong mười gia tộc ở cái tỉnh này, quyền thế ngập trời, cao cao tại thượng. Cậu ta chỉ cần vươn tay, liền có thể dễ dàng đè bẹp chúng ta như giun dế.”
Người đàn ông mang gọng kính vẫn cả người run rẩy. Tuy ông ta và Trương An đứng trước mặt người khác vẫn xem như có chút tiếng tăm nhưng khi đối diện với Ngụy Phong Lăng quả thật chẳng khác gì hai con cóc ghẻ cả. Lần này vô tình đụng chuyện với oắt con kia, nếu như nó mách lẻo lại với Ngụy Phong Lăng, chẳng phải hai người sẽ chết không có chỗ chôn hay sao?
“Không ổn rồi, tôi phải về nhà gom góp đồ vật, tránh mặt một thời gian đây. Đợi thời điểm nhạy cảm này trôi qua, tôi sẽ quay trở về sau.”
“Đúng, đúng vậy. Tốt hơn hết là chúng ta nên rời đi trước đã.”
Trương An nuốt ngụm nước bọt, trên trán không ngừng túa ra mồ hôi lạnh. Mà người đàn ông bên cạnh ông ta cũng mang theo suy nghĩ như vậy, hai người tính toán xong liền vội vàng đi nhanh về nhà.
Bỏ qua hai người này, hiện tại Liễu Ngọc Phi và Trần Gia Bảo đang cùng Ngụy Phong Lăng trên đường đi đến gia tộc nhà họ Ngụy.
Liễu Ngọc Phi ngạc nhiên nhìn xung quanh, nhà họ Ngụy chính là một tòa biệt thự với khuôn viên trải dài, hồ phun nước, bể bơi, hoàn toàn không thiếu bất kì thứ gì cả. Đối với sự giàu có bậc nhất của nhà họ Ngụy, cô xem như lần nữa được mở rộng tầm mắt.
Ba người sau khi xuống xe, trực tiếp đi thẳng đến nhà chính. Nhưng chỉ mới vừa vươn tay đẩy cánh cửa biệt thự thì một quyền cước từ bên trong xé gió lao đi, dường như nhắm đến Trần Gia Bảo.