Nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh đối phương quằn quại lăn lộn dưới sàn, họ còn nghĩ là mình đang nằm mơ cơ. Lâm San San tròn mắt nhìn về phía Trương Hữu Quyền, khó tin lên tiếng.
“Ngay cả về phương diện thể lực mà hắn ta cũng bị đánh bại. Trần Gia Bảo…cậu ta quả thật là lợi hại quá đi chứ!”
“Nếu như chị từng nhìn thấy thực lực thật sự của anh ấy thì những chuyện này hoàn toàn không đáng kể đến chút nào đâu.”
Tần Thanh Nhã tự hào nâng cao tông giọng. Mà những lời này hoàn toàn khiến cho Lâm San San cảm thấy sợ hãi.
“Ý em là, hiện tại cậu ta còn chưa sử dụng toàn bộ sức mạnh sao?”
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy đầu óc ong ong. Tốc độ, kĩ thuật, sức mạnh, toàn bộ đều nghiền nát Trương Hữu Quyền. Vậy mà đó, chưa phải là toàn lựa của Trần Gia Bảo ư? Lâm San San lúc bấy giờ triệt để choáng váng.
Trương Hữu Quyền chật vật đứng lên. Tuy rằng thân thể đau nhức đến mức khó chịu nhưng sự ngạc nhiên cùng chấn động trong lòng đã khiến hắn gần như quên đi toàn bộ đau đớn. Lần đầu tiên, trong trận chiến đối đầu về sức mạnh, hắn hoàn toàn chịu thua trước một người chỉ cao hơn 1m80.
Trần Gia Bảo liếc mắt nhìn đối phương, thái độ giễu cợt khinh thường.
“Không phải lúc nào người cao to khỏe mạnh cũng chiếm thế thượng phong. Đối với sức mạnh chân chính, cậu hoàn toàn chẳng biết chút gì về nó cả!”
Dứt lời, anh không nhìn đối phương thêm lần nào nữa, trực tiếp xoay người rồi đi. Trương Hữu Quyền hé miệng thở dốc, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Sau đó, trong trận đấu Trần Gia Bảo liên tục thể hiện tài năng của mình. Bất luận là dẫn bóng, chuyền bóng, ném rổ hay thậm chí là thủ đoạn phòng thủ cướp bóng, không gì là không thể làm được. Chưa kể động tác tay của anh cực kì thuần thục, tựa như nước chảy mây trôi, khiến khán giả một phen đã mắt, không ngừng hoan hô.
Bên trong sân vận động liên tục vang lên tiếng vỗ tay, hò reo không ngớt. Đám người Uông Minh Trí vẻ mặt mỗi người đều tràn ngập sức sống, hứng phấn tột cùng, khí thế ngất trời! Trái lại học viện nghệ thuật MCMA như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Đối diện với Trần Gia Bảo, đám người Trương Hữu Quyền, Triệu Thành Tấn đều nhận thức rõ ràng rằng bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của người này.
Thời điểm trận đấu kết thúc, đại học Bách Khoa nhờ có Trần Gia Bảo dẫn dắt đã chiến thắng oanh liệt.
Từ cách biệt thua đối phương mười điểm, hiện tại đã dẫn trước đến tận năm mươi hai điểm. Uông Minh Trí vui vẻ chạy tới bên cạnh Trần Gia Bảo, cùng các thành viên hợp lực lại nâng anh lên, ném bay lên không trung.
Trương Hữu Quyền tâm tình cực kì tồi tệ. Trận giao đấu này, Trần Gia Bảo thể hiện thực lực so với một cầu thủ bóng rổ NBA không hề kém cạnh. Bọn họ nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu nổi, tại sao một học sinh bình thường lại có thể lợi hại đến mức này?
“Anh Gia Bảo, anh giỏi quá đi mất! Anh chính là thiên tài bóng rổ đó!”
Lâm Thanh Hà ngọt ngào gọi tên Trần Gia Bảo. Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan lúc bấy giờ ánh nhìn đã hoàn toàn dính chặt trên người anh. Trước đây bọn họ vốn đã đối với Trần Gia Bảo sinh ra thiện cảm, hiện tại lại trông thấy phong thái chơi bóng rổ không chỉ đẹp trai lại còn cực kì xuất sắc, trong lòng lại càng thêm rung động.
Lâm San San đương nhiên là người vui mừng hơn cả. Tuy nhiên cô vẫn chú ý đến hình ảnh hoa khôi của mình, không quá thân thiết với Trần Gia Bảo, chỉ mỉm cười mở lời.
“Cuối cùng đã chuyển bại thành thắng rồi, thật sự là quá tốt.”
“Chị San San, chị thấy thế nào? Gia Bảo quả nhiên là lợi hại mà, phải vậy không?”
Tần Thanh Nhã dịu dàng nở nụ cười. Lâm San San không cố kị, lập tức khen ngợi.
“Lợi hại, cực kì lợi hại! Nhìn cậu ta chơi bóng khiến chị có cảm tưởng như đang chứng kiến một cầu thủ NBA đích thực xuất hiện trước mắt mình vậy! Nhân tài như vậy, không tham gai đội bóng rổ quả là điều đáng tiếc.”
Chị ấy muốn Trần Gia Bảo gia nhập đội bóng rổ? Như nghĩ đến chuyện gì đó, Tần Thanh Nhã khéo léo mở lời.
“Em khuyên chị vẫn nên từ bỏ ý định này thì hơn. Anh ấy sẽ không tham gia vào đội bóng rổ đâu.”