Lúc này tiếng còi vang lên, trận đấu tiếp tục. Bởi vì Trần Gia Bảo phạm lỗi vậy nên bóng được giao về phía học viện nghệ thuật MCMA. Đối phương khi vừa nhận bóng liền phát động công kích, trực tiếp chuyền ngay qua cho Trương Hữu Quyền.
Trương Hữu Quyền lấy bóng, đôi mắt liếc về phía Tần Thanh Nhã cùng Lâm Thanh Hà, chỉ trong thoáng chốc liền rê nhanh bóng, đột phá vòng vây. Mặc dù trông hắn cao to nhưng chuyển động lại vô cùng nhanh nhẹn, trơn tru. Cho dù là Uông Minh Trí dùng tốc độ nhanh nhất vẫn không thể theo kịp.
Chỉ trong vòng mấy giấy, Trương Hữu Quyền đã tiến sát đến bên dưới rổ. Hắn từ phía bên trái Uông Minh Trí nhảy bật lên thật cao, chuẩn bị làm một cú úp rổ chấn động toàn trường! Ngay khi hắn đang vô cùng đắc ý thì liền cảm thấy hai mắt tối sầm, Trần Gia Bảo chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, hơn nửa còn nhảy cao hơn cả hắn!
Toàn trường đều vang lên những tiếng la hét ồn ào! Ngay cả Lâm San San cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
“Thật…Thật là đáng sợ. Trần Gia Bảo cùng lắm chỉ cao 1m80, làm sao có thể nhảy cao hơn cả Trương Hữu Quyền?”
“Đây chỉ mới là bắt đầu. Chờ chút nữa, anh ấy sẽ khiến chị càng thêm kinh ngạc đó!”
Tần Thanh Nhã nhìn về phía Lâm San San, khóe môi cong lên, không giấu được vẻ tự hào. Ngay cả mấy chục mét Trần Gia Bảo còn nhảy được thì độ cao này tính là gì cơ chứ.
Lúc này sắc mặt Trương Hữu Quyền đã đen sì cả lại. Tuy nhiên, hắn không hề để ý, vẫn như cũ muốn úp bóng vào rổ, đồng thời dùng sức mạnh thân thể chiếm ưu thế, biến nó trở thành vũ khí đánh bay Trần Gia Bảo!
Anh đương nhiên nhìn ra ý đồ của đồ phương, trong lòng âm thầm khinh bỉ. Ngay cả người luyện đến cảnh giới Tông Sư còn không phải là đối thủ của anh thì Trương Hữu Quyền hắn anh còn phải sợ sao?
Trần Gia Bảo trực tiếp vươn tay, vỗ vào quả bóng.
Trương Hữu Quyền ngay lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh đáng sợ đổ ập vào thân thể, khiến trái bóng tuột khỏi tay mà hắn cũng mất thăng bằng, nặng nề ngã xuống sàn.
Toàn bộ khán giả đang có mặt đều cảm thấy khiếp sợ. Trương Hữu Quyền cao to, mạnh mẽ như vậy mà lại bị đánh bật ra?
Không để mọi người kịp thời nhận thức tình hình xung quanh, Trần Gia Bảo vững vàng tiếp đất, sau đó trực tiếp vươn tay lấy bóng, chưa đầy hai giây đã xuất hiện ngay bên dưới rổ của đội đối phương, trực tiếp nhảy lên thực hiện cú slam tiêu chuẩn!
Dưới đôi mắt nhìn chằm chằm của mọi người, bóng cứ như thế mà vào lưới. Toàn bộ quá trình đều mượt mà hệt như dòng chảy của nước, hoàn toàn không giống người mới tập bóng rổ chút nào. Lúc bấy giờ mọi người mới kịp phản ứng, không ngừng hò reo, tiếng hoan hô ngập trời.
Diêu Hoa Mộng, Lam Di Lan, Tần Thanh Nhã cùng Lâm Thanh Hà đều đồng loạt hét ầm lên, tất cả đều là vì Trần Gia Bảo. Mà Lầm San San lúc này khiếp sợ há hốc, hoàn toàn không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
“Chuyện này…chuyện này sao có thể xảy ra? Không chỉ mạnh mẽ cướp bóng từ trong tay Trương Hữu Quyền mà còn lưu loát đưa bóng vào rổ. Cậu ta làm sao có được khả năng thiên phú dị bẩm như vậy chứ?”
“Thế nào, em đã nói Trần Gia Bảo sẽ khiến chị phải kinh ngạc mà. Bây giờ thì chị tin lời em chưa?
Tần Thanh Nhã dịu dàng nở nụ cười. Lâm San San đột nhiên cảm thấy như mình đang bị lừa gạt, giận dỗi bĩu môi.
“Trần Gia Bảo không thể nào là người mới chơi bóng rổ được. Mọi người thật là, dám hùa nhau trêu chọc chị.”
“Không, đây là lần đầu tiên anh ấy chơi bóng rổ. Từ trước đến này Trần Gia Bảo luôn sống ở trong núi. Lí do khiến anh ấy giỏi như vậy, bởi vì anh ấy chính là thiên tài!”
Lâm San San thoáng ngẩn ngươi, vô thức nhìn về phía Trần Gia Bảo. Đối phương thật sự là thiên tài sao?
Mà hiện tại Uông Minh Trí đang không ngừng dụi mắt, sợ mình nhìn nhầm. Cái người mới mấy giây trước còn phạm lỗi cơ bản như dẫn bóng đi bước vậy mà hiện tại đã trực tiếp úp bóng ghi điểm rồi. Sự tương phản này, không phải là quá lớn hay sao?
Trương Hữu Quyền lúc bấy giờ tức giận đùng đùng, sải bước thật nhanh đi về phía Trần Gia Bảo, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tràn ngập phẫn nộ.