Trần Gia Bảo theo hướng ngón tay của cô nhìn sang, thấy Uông Minh Trí dáng người cao lớn, khoảng 1m90 trở lên. Ngoại hình ưa nhìn, mang theo vẻ tươi sáng, rực rỡ như ánh mặt trời. Động tác chơi bóng rổ cũng cực kì thuần thục, vừa quyết đoán vừa biết lùi đúng lúc, quả thật là sát thủ cướp lấy trái tim thiếu nữ.
Lâm San San bị động tĩnh bên phía Trần Gia Bảo gây chú ý, xoay người cúi đầu xem như chào hỏi với Lâm Thành Hà, thời điểm nhìn về phía Trần Gia Bảo, ánh mắt mang theo chút nghi ngờ.
“Thanh Nhã, người này là bạn của em à?”
“Anh ấy tên là Trần Gia Bảo, là bạn trai của em.”
Lúc Tần Thanh Nhã nói ra những lời này, gò má đã ửng hồng. Lâm San San biểu cảm ngay lập tức trở nên kì lạ. Bạn trai sao?
Trước đây Lâm San San từng nghe qua không ít chuyện Mục Lương Huy đối với những ai có ý đồ tán tỉnh Lâm Thanh Hà hoặc Tần Thanh Nhã đều cho người chăm sóc đối phương đến thê thảm. Vậy tại sao chỉ trong chớp mắt người độc thân như Tần Thanh Nhã lại đột nhiên có bạn trai? Chẳng lẽ cái người tên Trần Gia Bảo kia không lo lắng chuyện bị Mục Lương Huy trả thù hay sao?
Lâm San San cảm thấy tò mò, không khỏi nhìn Trần Gia Bảo nhiều thêm một chút. Vóc dáng cao ráo, gương mặt điển trai, còn có chút gì đó thanh tú. Ngoài ra cũng không có gì đặc biệt so với những chàng trai khác. Đột nhiên, từ phái xa vang lên thanh âm vui mừng.
“Anh Gia Bảo!”
Lâm Thanh Hà, Tần Thanh Nhã và những người khác đều đồng loạt quay về sau nhìn xem. Ở phía xa hai cô gái dáng dấp yêu kiều chạy tới, tuy gương mặt so với hai hoa khôi ở trường vẫn kém một chút nhưng sự xuất hiện của họ cũng đã đủ thu hút ánh nhìn bởi vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu.
Đối phương là Lam Di Lan và Diêu Hoa Mộng. Mà khi nhìn thấy hai người này, trong mắt Tần Thanh Nhã và Lâm Thanh Hà đều lộ ra vẻ khó chịu. Thành thật mà suy xét, hai người cùng Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan là bạn học.
Thời điểm đi du lịch suối nước nóng, Diêu Hoa Mộng thường xuyên tỏ vẻ xem thường Trần Gia Bảo.
Thậm chí có quãng thời gian cô ta cho rằng đại họa ập đến với Trần Gia Bảo, lần này anh chạy không thoát, vậy nên tìm cách cố ý rời xa đối phương. Đến khi Trần Gia Bảo thân thể hiển hách quay về, Diêu Hoa Mộng lại cô tình xuất hiện trước mặt anh, lả lơi ve vãn.
Chính vì điều này, Tần Thanh Nhã và Lâm Thanh Hà đều không thể nào yêu thích Diêu Hoa Mộng cho nổi. Còn đối với Lam Di Lan mà nói, bất quá thì cô ta cũng không đáng ghét đến mức đó.
“Anh Gia Bảo, em không nghĩ là ở đây cũng có thể gặp được anh đó. Chúng ta đúng là có duyên với nhau mà.”
Diêu Hoa Mộng kéo tay Lam Di Lan đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, trong giọng nói không che giấu được sự phấn khích. Gương mặt Lam Di Lan cũng lộ vẻ vui mừng nhưng cô chỉ rụt rè chào hỏi.
“Anh Gia Bảo, anh vẫn khỏe ạ.”
“Hóa ra là hai người à? Hai người cũng học ở đại học Bách Khoa sao?”
Trần Gia Bảo thản nhiên gật đầu. Nghe được câu hỏi của anh, trong thoáng chốc Lam Di Lan trở nên bối rối nhưng Diêu Hoa Mộng lại nở nụ cười quyến rũ, thể hiện ra dáng vẻ ngọt ngào lại yêu kiều.
“Đúng vậy, em không nghĩ cả Thanh Hà và Thanh Nhã đều cùng học ở đây, hơn nữa còn tình cờ gặp được anh nữa. Dinh Lan, cậu nói xem, có đúng là vậy không?”
“À đúng, đúng là thế ạ.”
Lam Di Lan vội vàng trả lời. Nhưng sự thật chuyện ghi danh học ở đại học Bách Khoa chính là ý kiến của Diêu Hoa Mộng. Rõ ràng ban đầu cô lựa chọn rời xa Trần Gia Bảo, sau đó tìm đến Lam Di Lan lập thành đồng minh, muốn trực tiếp đối chọi với Tần Thanh Nhã và Lâm Thanh Hà tranh giành anh. Mà để làm được điều đó, điều kiện tiên quyết chính là phải có cơ hội để gặp lại Trần Gia Bảo.
Sau khi tính toán, cô quyết định ghi danh vào trường mà Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã chọn. Chỉ cần hai người này còn học ở đây, Diêu Hoa Mộng không lo không gặp lại đối phương. Mà mọi chuyện hệt như cô dự tính, vốn chỉ tính đến đây xem bóng rổ cho đỡ nhàm chán, không nghĩ đến lại có thể nhìn thấy Trần Gia Bảo.
Vậy nên tình cảm gây bối rối như hiện tại mới diễn ra. Tần Thanh Thanh Nhã nhíu mày, khẽ níu tay Trần Gia Bảo, hướng sự chú ý của anh về sân vận động.