“Ân tình này của anh, tôi nhất định không bao giờ quên. Liệu anh có thể cho tôi biết là lọi vô thượng bí pháp nào có thể sánh ngang với Thiên Địa Nhân Tam Kiếm hay không?”
Liệu Thành Phùng nhận lời cảm ơn từ cô, tỏ vẻ thần bí.
“Đến thời điểm thích hợp, cô sẽ biết. Thời gian này tôi sẽ tạm thời vắng mặt, cô nắm chặt thời cơ tìm hiểu về Phật Cốt Xá Lợi, đột phá cảnh giới cuối cùng là Tông Sư hậu kỳ. Sau khi chính thức vượt qua thì nên xuống núi lấy kinh nghiệm, nâng cao kĩ năng khi chiến đấu với kẻ thù.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Đợi tôi trở về, tôi sẽ cho cô thấy được cái gì gọi là thứ sánh ngang với Thiên Địa Nhân Tam Kiếm.”
Liệu Thành Phùng tự tin nở nụ cười, ngạo nghễ xoay người rời đi. Bóng dáng người đàn ông khuất dạng sau ánh trăng, mang lại vẻ bí ẩn khó tả. Đạm Đài Thái Vũ đứng yên tại chỗ, trong lòng không khỏi chờ mong!
Sáng ngày thứ hai, tỉnh Hòa Bình.
Trần Gia Bảo nhập nhèm mở mắt, không ngừng xoa hai bên thái dương đau nhói. Ngày hôm qua anh mở tiệc, mời Vương Đại Hùng, Triệu Khánh Lợi, Liên Tần,…những người đứng đầu danh gia vọng tộc cho đến nhóm người có máu mặt như Chu Kỳ Vân. Mọi người đều tận hứng uống rượu, vui sướng hát hò, xem như ăn mừng cùng Trần Gia Bảo.
Dưới những lời hò hét, thịnh tình chúc tụng không ngớt, Trần Gia Bảo đã uống không ít rượu, hơn nữa mọi người đều vây quanh khiến anh hoàn toàn không thể bày trò gian lận. Hiện tại thức dậy, cả người vẫn còn choáng váng, đầu óc nhức âm ỉ.
Thời điểm ngồi vào bàn ăn sáng, Trần Gia Bảo đã nghe được tin tức khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trịnh Thiên Thạch đem Phụng Minh Luân rời đi, chạy suốt cả ngày đêm. Mà cơ nghiệp hiện tại của gia tộc nhà họ Phụng đã ủy thác cho người khác, dần dần bán ra bên ngoài.
Thật ra đối với loại tin tức này, Trần Gia Bảo sớm đã dự đoán được từ trước. Hiện tại gia tộc nhà họ Phụng đã thất thế, càng không thể đứng lên chống lại anh. Trần Gia Bảo bất ì lúc nào cũng có thể giết chết Phụng Minh Luân.
Vậy nên đầu ông ta có may mắn còn nằm trên cổ hay không, đều phụ thuộc vào tâm tình của anh. Ở tỉnh Hòa Bình này thêm một ngày, cái chết càng cận kề ông ta thêm một bước. Đối với Phụng Minh Luân mà nói, rời khỏi nơi này mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Đồng thời, việc nhà họ Phụng bán ra cơ nghiệp đối với nhà họ Tần, nhà họ Kiều và nhà họ Lữ, một đám nhà giàu trong giới kinh doanh mà nói chính là thời điểm vàng để thu mua với giá rẻ, hời không để đâu cho hết.
Phải biết rằng các công ty doanh nghiệp nhà họ Phụng đều có quy mô khổng lồ. Chỉ riêng tập đoàn tài chính thì giá trị đã lên đến con số hàng trăm triệu. Đây giống như là một miếng bánh lớn đặt trước mặt bọn họ, ai cũng muốn lấy phần thật lớn, bỏ vào đĩa của mình.
Nói trắng ra đây chính là sự cạnh tranh điên cuồng giữa nhóm tư bản. Về phần ai hưởng được nhiều lợi ích nhất thì còn phải xem xét. Trần Gia Bảo suy nghĩ, sau đó liên lạc với Tạ Anh Dũng. Chuyện tốt như thế này, nhất định phải thông báo cho đối phương biết.
Sau khi phân chia xong số cơ nghiệp nhà họ Phụng, nhà họ Tạ chắc chắn sẽ vững chân ở tỉnh Hòa Bình.
Còn nếu may mắn hơn, bọn họ liền có cơ hội trở thành một trong những gia tộc quyền lực nhất ở nơi này.
Còn về việc Tạ Anh Dũng làm sao để thực hiện mọi thứ thật trơn tru, đó không phải là việc mà Trần Gia Bảo quan tâm.
Khoảng mấy ngày nữa, anh muốn đi đến tỉnh Phú Thọ. Lần đi này không chỉ để thực hiện lời hứa giao đấu với Bùi Thanh Phong mà còn bởi anh muốn tìm ngọc tỷ Truyền Quốc. Trước khi đi, anh muốn tìm Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã nói lời tạm biệt.
Xế chiều, một mình Trần Gia Bảo đi đến đại học Bách Khoa. Đúng lúc, Lầm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã đang đứng trước cổng trường vui vẻ trò chuyện. Một người sôi nổi hoạt bát, người còn lại dịu dàng nhã nhặn. Hai nhành hoa xinh đẹp đứng cạnh bên nhau đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt từ sinh viên cho đến người qua đường.
“Ơ, đó có phải là hai hoa khôi của trường mà chúng ta gần đây vừa tổ chức bình chọn hay không? Thanh Hà và Thanh Nhã quả nhiên là xinh đẹp mà, mình thấy mấy ngôi sao nổi tiếng trên truyền hình bây giờ còn không đẹp bằng hai người bọn họ đó.”