Có trò hay để xem rồi!
Những người có mặt ở đây đều nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt cảm thương sâu sắc.
“Cô thật sự không muốn đi giúp Trần Gia Bảo sao?” Đoạn Khánh Tân đứng bên kia tò mò hỏi.
Mặc dù cô ấy không biết Mục Lương Huy là ai nhưng cô ấy tin với gia thế của mình thì cho dù Mục Lương Huy có là ai đi chăng nữa, cô ấy vẫn có thể dễ dàng xử lý được.
Chu Linh Hoa mỉm cười lắc đầu, tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm đi, tiếp theo đây cô sẽ còn kinh ngạc hơn nữa đấy.”
Bản thân anh ta chỉ là đời thứ hai hưởng dụng sự giàu có thì làm gì có tư cách để cạnh tranh với Trần Gia Bảo đây? Cho dù có gọi bố anh ta là Mục Chí Cường đến thì anh ta vẫn bị bố mình đánh một cách tàn nhẫn như như lần trước mà thôi.
Cho nên lúc nghe thấy những lời của Kha Triển Bằng nói Mục Lương Huy mới tức giận như vậy, mẹ nó, dạy dỗ Trần Gia Bảo thì khác nào đẩy ông đây xuống hố lửa đâu chứ?
Mọi người xung quanh đều ngây người, diễn biến của câu chuyện này đã vượt xa ngoài dự đoán của bọn họ. Rõ ràng Đoạn Thi Dương đã ngã vào trong vòng tay của Trần Gia Bảo, vậy… vậy tại sao Mục Lương Huy lại đánh Kha Triển Bằng, chẳng lẽ anh ta bị Đoạn Thi Dương kích động quá mức nên đầu óc có vấn đề luôn rồi?
Kha Triển Bằng bị đánh đến ngu người, từ đầu đến cuối vẫn không biết mình sai ở đâu? Vốn dĩ đang thi triển hết công phu để nịnh bợ Mục Lương Huy, nhưng vì sao lại bị đánh từ đầu tới chân như con lừa thế này?
Anh ta chỉ biết vừa ôm đầu chịu đựng từng cú đá của Mục Lương Huy vừa khóc không ra nước mắt.
“Thấy sao, tôi đã nói diễn biến của câu chuyện nhất định sẽ khiến cô kinh ngạc mà, giờ đã tin chưa?” Chu Linh Hoa ngẩng đầu kiêu ngạo mà nói.
“Tin rồi, nhưng tôi vẫn khá giật mình đấy.” Đoạn Khánh Tân gật đầu mỉm cười, cô ấy đương nhiên biết lý do Mục Lương Huy làm như vậy, chắc chắn là vì anh ta đã biết thân phận thật sự của Trần Gia Bảo nên mới lo sợ không dám đụng chạm đến anh.
“Xem ra ngoại trừ mớ kiến thức uyên bác ở phương diện văn học cổ điển ra thì Trần Gia Bảo còn có xuất thân khá bí ẩn nữa nhỉ?”
Nghĩ đến đây, Đoạn Khánh Tân càng cảm thấy tò mò hơn, hai mắt cô ấy lộ ra một tia sáng quỷ dị.
Tuy Hà Kim Hương không hề nói một lời nào nhưng trong mắt cô ta vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Chu Linh Hoa che miệng cười nói: “Chuyện này chỉ mới bắt đầu mà thôi, các cô cứ chờ đi, diễn biến tiếp theo của câu chuyện này sẽ khiến các cô càng bất ngờ hơn nữa.”
Trong nháy mắt Đoạn Thi Dương nở nụ cười xinh đẹp khiến cho mọi người xung quanh hoa cả mắt, đồng thời đều ngưỡng mộ diễm phúc của Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cũng mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu của Đoạn Thi Dương, nụ cười ấy tươi rói như ánh mặt trời vậy. Rồi anh nghiêng đầu hỏi Mục Lương Uy nói: “Tôi nhớ rõ anh không phải là sinh viên của trường đại học thương mại Thanh Xuyên.”
Mục Lương Huy hơi cúi đầu ngượng ngùng cười: “Tôi là người giao du rộng rãi nên ở mỗi trường đại học đều quen khá nhiều bạn bè.”
Anh ta cũng không dám nói thẳng với Trần Gia Bảo là anh ta vì tán gái mà vẫn luôn thu thập tin tức về những người đẹp của các trường đại học, ngộ nhỡ một trong những trường đó có bạn gái của Trần Gia Bảo thì chẳng khác nào đang tuyên chiến với Trần Gia Bảo sao?
Đột nhiên Mục Lương Huy nhìn thấy Trần Gia Bảo khẽ nhìn anh ta bằng một ánh mắt sắc bén giống như nhìn thấu tâm can của anh ta nên bị dọa đến mức toát mồ hôi hột.
Lúc này, chỉ nghe Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Việc cá nhân riêng tư của anh không liên quan gì đến tôi.
Trần Gia Bảo tôi là người ân oán rõ ràng, nếu anh đã không biết quan hệ của tôi với Thi Dương thì thôi.
Hơn nữa anh cũng tận tâm tận lực làm việc cho tôi nên lần này bỏ qua.”
Mục Lương Huy giống như tội phạm được ân xá nên sung sướng nói: “Xin cảm ơn anh Bảo đã khoan hồng độ lượng ạ.”
“Có điều không phải anh là người giao du rộng rãi sao? Vậy chắc hẳn phải có tiếng tăm ở trường đại học thương mại Thanh Xuyên nhỉ. Sau này nếu có người quấy rầy Thi Dương thì tôi chỉ hỏi anh thôi nha.”