Hà Kim Hương đến bên cạnh Chu Linh Hoa rồi nói nhỏ vào tai cô: “Chị Linh Hoa, Mục Lương Huy là con nhà giàu bậc nhất ở tỉnh, gia tộc có thế lực rất lớn, lát nữa tốt nhất là chị nên tránh xa Trần Gia Bảo một chút, tránh bị Trần Gia Bảo làm liên lụy.”
Ánh mắt Chu Linh Hoa thoáng qua nét cười khó hiểu, cô lắc đầu và nói: “Cảm ơn ý tốt của em nhưng chị tin Gia Bảo, nếu anh ấy đã không lo lắng thì nhất định sẽ không sao. Tóm lại là em hãy yên tâm đi, nếu như Mục Lương Huy thật sự đến đây thì kết quả cuối cùng của sự việc nhất định sẽ làm em rất bất ngờ.”
Chị Linh Hoa lại tin tưởng Trần Gia Bảo đến như vậy sao?
Hà Kim Hương hơi ngạc nhiên nên hỏi với vẻ thắc mắc: “Chị Linh Hoa, chị đã quen biết Trần Gia Bảo như thế nào?”
Chu Linh Hoa nhớ lại cảnh mình chủ động đeo bám Trần Gia Bảo thì đỏ mặt, cô đang chuẩn bị nói là bản thân chủ động theo đuổi Trần Gia Bảo.
Thì đột nhiên có một giọng nói tức giận từ phía xa truyền đến: “Trần Gia Bảo, quả nhiên là cậu ở đây!”
Ba người cùng lúc quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, dáng người cao ráo, mặc áo sơ mi trắng, váy và tất mỏng, trông rất đằm thắm đang bước nhanh qua. Cô ta tức giận chau mày nhưng với dáng vẻ đằm thắm của mình thì ngược lại sự tức giận đó lại rất nhẹ nhàng làm cô ta toát lên một nét đẹp đặc biệt hơn, vẻ đẹp làm rung động lòng người khó mà diễn tả.
Đó là Đoạn Khánh Tân, là cô giáo lớp triết học.
Chu Linh Hoa nhìn Đoạn Khánh Tân với vẻ dò xét, không thể không thừa nhận đến cô cũng cảm thấy người đẹp trước mặt mình thật sự đẹp đến mức tinh tế, trời sinh đã có thể đem đến cho người khác cảm giác thân thiết. Trong lòng cô bất giác có cảm giác bị đe dọa, vốn dĩ địa vị của cô trong số các phụ nữ của Trần Gia Bảo đã rất thấp, ai ngờ bên cạnh Trần Gia Bảo lại còn không ngừng có người đẹp xuất hiện, hi vọng Đoạn Khánh Tân không phải là phụ nữ của Trần Gia Bảo.
Hà Kim Hương cười với vẻ xấu xa, cô ta thì thầm vào tai Chu Linh Hoa: “Chị Linh Hoa, Trần Gia Bảo gặp rắc rối rồi.”
Tiếp đó, cô ta lại thì thầm chuyện Trần Gia Bảo cho Đoạn Khánh Tân leo cây.
Chu Linh Hoa khẽ thở phào, nếu như Trần Gia Bảo đã cho Đoạn Khánh Tân leo cây thì thiết nghĩ anh cũng không thích Đoạn Khánh Tân là mấy.
“Thì ra là giảng viên Tân.” Trần Gia Bảo thắc mắc hỏi: “Cô đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Vốn dĩ Đoạn Khánh Tân hùng hổ đến, định chất vấn Trần Gia Bảo tại sao lại cho mình leo cây nhưng sau khi cô ấy nghe Trần Gia Bảo nói như vậy thì lập tức choáng váng và ngây mặt ra, lẽ nào đến chuyện anh cho cô ấy leo cây mà anh cũng quên rồi sao?
“Khánh Tân, phải bình tĩnh, giữ vững khí chất.”
Đoạn Khánh Tân không ngừng nhắc nhở bản thân trong lòng rồi mới cố kiềm nén lại cơn tức giận và nói: “Chẳng phải tôi bảo cậu đến văn phòng của tôi sau khi tiết học kết thúc sao? Sao cậu lại không đến?”
Trần Gia Bảo nói như chuyện đương nhiên: “Là cô đơn phương bảo tôi đến văn phòng của cô chứ tôi chưa từng đồng ý mà.”
“Hả?” Đoạn Khánh Tân ngây ra, cô ấy chưa từng nghĩ đến vấn đề này nên bất giác hỏi: “Nhưng tôi là cô giáo, cô giáo bảo học trò đến văn phòng mà cũng cần được học trò đồng ý sao?”
Trần Gia Bảo nhích mày, hỏi ngược lại: “Nhưng tôi không phải là sinh viên của trường các cô, có vẻ như không thế áp dụng những quy tắc này với tôi nhỉ?”
Cô ấy lại choáng váng, hình như cũng đúng thật là như vậy.
Đoạn Khánh Tân há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói gì mới phải, chỉ thấy tức anh ách trong bụng.
Đột nhiên Trần Gia Bảo mỉm cười và nói: “Chuyện này mà để người khác nhìn thấy thì còn tưởng là học trò đang ăn hiếp cô giáo nữa! Nói đi, cô bảo tôi đến văn phòng của cô là vì chuyện gì?”
“Học trò ăn hiếp cô giáo? Chẳng phải người gây ra chuyện là cậu sao?” Đoạn Khánh Tân lẩm bẩm trong miệng, khí thế cũng đã giảm đi rất nhiều so với lúc nãy, cô ấy nói: “Tôi muốn tìm cậu thảo luận về vấn đề liên quan đến triết học, đương nhiên chủ yếu là về triết học cổ điển.”
Cô ấy không cho rằng kiến thức của mình trong lĩnh vực triết học phương Tây thua kém Trần Gia Bảo nên mới cố ý nhấn mạnh bốn chữ “triết học cổ điển”.
“Ngồi đi.” Trần Gia Bảo chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình rồi nói: “Muốn hỏi gì cũng được.”