Lúc này Hà Kim Hương cũng đi đến, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo, nói: “Anh quen Chu Linh Hoa sao?”
“Giống như cô thấy, đúng là có quen.” Trần Gia Bảo gật đầu nói.
“Anh và cô ấy có quan hệ gì?” Hà Kim Hương không thể ngờ được, cô ta không cách nào tưởng tượng được Chu Linh Hoa, một vị tinh anh trong giới thương nghiệp lại có quan hệ với loại người “thấp kém”
như Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo nhướng mày hỏi: “Tôi nói cô ấy là người phụ nữ của tôi, hơn nữa cô ấy còn chủ động theo đuổi tôi, cô có tin không?”
Hiệu trưởng Trầm “Ồ” một tiếng, có hơi khó hiểu, đột nhiên ông ta khẽ nhíu mày nói: “Kỳ lạ, trong hồ sơ sinh viên viện chúng tôi không có sinh viên tên Trần Gia Bảo.”
“Không có?” Đoạn Khánh Tân sửng sốt nói: “Vậy ông có thể kiểm tra trong phạm vi toàn trường được không?”
“Có thể.”
Một lát sau, Hiệu trưởng Trầm nói: “Có, trong phạm vi toàn trường, tổng cộng có ba sinh viên tên Trần Gia Bảo, tôi tra được ảnh chụp của bọn họ, giảng viên Tân xem thử là người nào?”
Tâm trạng Đoạn Khánh Tân trở nên thấp thỏm, nhanh chóng đi qua, trong lòng cô âm thầm đắc ý. Hừ hừ, Trần Gia Bảo ơi là Trần Gia Bảo, cậu đã định trước là không thể thoát khỏi bàn tay của Phật Như Lai.
Nhưng mà, cô ấy còn chưa kịp vui vẻ đã nhanh chóng nhụt chí, trong ba sinh viên này, không có người nào là người cô ấy muốn tìm.
“Xem ra, Trần Gia Bảo không phải là sinh viên trong trường.” Hiệu trưởng Trầm kết luận.
Đoạn Khánh Tân không biết nói thế nào.
Hiệu trưởng Trầm hơi trầm ngâm, rồi nói tiếp: “Đúng rồi, không phải cô nói Trần Gia Bảo là bạn của Đoạn Thi Dương sao, tối nay có bữa tiệc chào mừng người mới. Theo tôi được biết thì Đoạn Thi Dương sẽ làm người dẫn chương trình, Trần Gia Bảo mà giảng viên Tân muốn tìm nhất định cũng sẽ đến, đến lúc đó cô cứ…”
“Ôm cây đợi thỏ!”
Đôi mắt Đoạn Khánh Tân sáng ngời, lập tức cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên, cười nói: “Cảm ơn ông hiệu trưởng Trầm, ông cứ tiếp tục làm đi, tôi không làm phiền ông nữa.”
Dứt lời, cô ấy quay người ra khỏi văn phòng, đồng thời nắm chặt tay, hừ hừ, Trần Gia Bảo, tốt nhất cậu nên cầu nguyện tối này không để cho tôi bắt được, nếu không tôi cho cậu đẹp mặt! Lại nói, Trần Gia Bảo còn không biết vì mình cho Đoạn Khánh Tân leo cây mà bị cô ấy theo dõi.
Sau khi rời khỏi cổng trường, vì buổi tiệc chào mừng nên Đoạn Thi Dương đi đến sân tập luyện, Trần Gia Bảo vốn dĩ định đi cùng Hà Kim Hương theo sau quan sát nhưng đột nhiên anh nhận được điện thoại của Chu Linh Hoa hẹn gặp mặt. Nhớ đến dáng người nóng bỏng của Chu Linh Hoa, vừa trẻ trung lại vừa có khí chất quyến rũ, khóe miệng anh nhếch lên nở nụ cười đầy ái muội, rồi lặng lẽ ra khỏi sân tập luyện.
Khi Trần Gia Bảo quay lại địa điểm diễn tập vừa ngồi xuống thì thấy trên sân khấu đã là một nhóm học sinh khác, không thấy bóng dáng của Đoạn Phi Dương ở đâu.
“Anh vừa đi đâu mà bây giờ mới quay lại?” Hà Kim Hương ở bên cạnh hỏi, cô ta rất nhạy bén, anh vừa ngồi xuống cô ta đã ngửi thấy trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ.
Trần Gia Bảo cười cười đáp lại: “Đi vệ sinh. Sao vậy? Cô cũng muốn đi cùng tôi à, để ý tôi như vậy…
không phải thích tôi rồi chứ!”
“Thích anh?” Hà Kim Hương trợn mắt lên không tin nổi anh lại nói vậy, mọi sinh nghi ban nãy bỗng chốc tiêu tan hết, cô ta vừa cười vừa nói: “Đi vệ sinh mà cũng phải đi hơn nửa tiếng? Không phải anh bị thận yếu đấy chứ? Anh cảm thấy tôi đây sẽ thích anh ư?”
Cô ta thản nhiên tuôn một mạch những lời này khiến anh cảm thấy có chút khó tin.
Thận yếu? Trần Gia Bảo nhớ lại ban nãy Chu Linh Hoa mệt tới nỗi thở hổn hển không ra hơi, nếu anh thận yếu thì e rằng trên thế giới này đàn ông có thận khỏe chết hết rồi.