Trần Gia Bảo nhún vai, quyết tâm trả thù của phụ nữ đúng thật là mãnh liệt. Ngay sau đó, anh thoải mái đứng dậy, giương mắt nhìn toàn bộ mọi người bên dưới, nói: “Tất cả những điều vừa rồi cô nói đều không đúng.”
Một câu nói lại kích động lớp học.
Mọi người lại ồ lên xôn xao lần nữa, tất cả đều trừng mắt nhìn về phía Trần Gia Bảo. Lại dám chất vấn giáo sư của họ, thật sự là đáng ghét quá mà.
Hà Kim Hương càng cười vui vẻ, Trần Gia Bảo càng kiêu ngạo, lúc sau sẽ càng mất mặt tới chết.
Trong lòng Đoạn Thi Dương vô cùng lo lắng, vội vàng kéo ống tay áo của Trần Gia Bảo ý bảo anh ngồi xuống. Thế nhưng Trần Gia Bảo lại không quan tâm.
Trong mắt giảng viên Tân hiện lên vẻ kinh ngạc, cười hỏi: “Bạn học này, cậu tên là gì?”
“Trần Gia Bảo.”
Nhìn thấy giảng viên Tân trầm tư suy nghĩ nên Trần Gia Bảo tiếp tục gạn đục khơi trong mà dẫn chứng cụ thể thêm: “Lúc nãy cô nói triết học chính là mẹ của các môn khoa học khác, có thể giải thích được bản chất của các hiện tượng trong vũ trụ nên không có triết học chân chính nhưng hoàn toàn ngược lại mới đúng. Tổ tiên của chúng ta mấy ngàn năm trước đã bàn đến nguồn gốc của vũ trụ, rồi còn nghiên cứu thiên văn học, địa lý học, nghiên cứu về con người và vạn vật. Sau đó lại nghiên cứu ra đủ loại phương pháp rồi ứng dụng vào chính cuộc sống của chính mình để có thể đắc đạo. Đơn cử một ví dụ như một năm có mười hai tháng tương ứng với mười hai kinh mạch trong cơ thể con người.
Rồi một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày tương ứng với ba trăm sáu mươi vị trí huyệt đạo trong cơ thể. Những kinh mạch huyệt vị này không nhìn thấy và không sờ được nhưng vẫn tồn tại, điều này chứng tỏ luận điểm “con người và vũ trũ hợp nhất” của tổ tiên là hoàn toàn chính xác.
Giảng viên Tân luôn tôn sùng các luận điểm khoa học của phương Tây nhưng lại không phát hiện sự tồn tại của kinh mạch bởi vì cái mà phương Tây nghiên cứu là những sự vật hữu hình có hình dạng cụ thể còn tổ tiên của chúng ta chẳng những nghiên cứu những sự vật hữu hình mà còn nghiên cứu những sự vật vô hình nữa nên mới có thể làm được những việc như xuất ra nhập vào.
Nói cách khác thì từ thời cổ đại đã có thánh nhân đắc đạo, ví dụ như Lão Tử là tác giả của “Đạo đức kinh” đã nêu rõ sự tồn tại của vạn vật trong vũ trụ.
Cho nên theo như những lời nói của người phương Tây cho rằng nước ta không có triết học chân chính chỉ là lời nói phiến diện và thái độ ngạo mạn cũng như thành kiến với văn hóa của nước mình mà thôi”.
Sau khi Trần Gia Bảo vừa dứt lời thì cả lớp ngây người rồi vỗ tay rầm rầm, đây cũng là lẽ đương nhiên thôi vì bọn họ đều là người cùng đất nước nên tự hào về thành tựu của tổ tiên là điều nên làm. Vả lại niềm tự hào đó đã thấm sâu vào tận xương cốt máu thịt của họ rồi.
Mặc dù trước đó Hà Kim Hương có khó chịu với Trần Gia Bảo nhưng bây giờ lại tỏ vẻ khen ngợi nói: “Trời ơi, anh ta nói thật là có lý quá, mình phải nhìn Trần Gia Bảo bằng một con mắt khác rồi.”
“Đương nhiên rồi, anh Bảo là giỏi nhất mà.” Ánh mắt của Đoạn Thi Dương lấp lánh nhìn Trần Gia Bảo đầy vẻ tự hào.
Giảng viên Tân cũng ngạc nhiên không kém. Những luận điểm luận cứ mà Trần Gia Bảo vừa đưa ra đã khiến cô ấy có một góc nhìn khác hơn và hiểu hơn về văn hóa cổ đại. Trước đây có một vài thuật ngữ khiến cô ấy còn thấy hoang mang nhưng bây giờ bắt đầu hiểu ra nên trong lòng cảm thấy vui sướng và rất tò mò về con người của Trần Gia Bảo.
Chỉ trong một vài phút trao đổi ngắn ngủi với Trần Gia Bảo mà đã giúp cô ấy giải quyết nhiều điểm nghi ngờ, vậy cô ấy tin rằng nếu được đàm đạo lâu dài với Trần Gia Bảo thì chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều.
Nghĩ đến đây nên giảng viên Tân cười tươi ngọt ngào với Trần Gia Bảo: “Luận điểm của cậu nêu ra thật có ý nghĩa, lúc nãy tôi đã nói sai nên suýt nữa cũng dạy sai cho học trò. Cho nên bây giờ tôi trịnh trọng thừa nhận rằng nước ta có triết học chân chính. Còn cậu thì ngồi xuống đi rồi lát nữa tan học đến văn phòng gặp tôi, tôi có một vài việc muốn thảo luận với cậu một chút. Vậy nha, chúng ta lại tiếp tục học nào.”
Giảng viên Tân vừa dứt lời thì trong lớp đã có tiếng thì thào bàn tán: “Trần Gia Bảo thật là có diễm phúc, vậy mà lại được một mình ở cùng với giảng viên Tân trong phòng làm việc. Đúng là phúc từ trên trời rơi xuống mà.”
Trong giây lát đã có một vài người chuyển từ hâm mộ sang ghen tị với Trần Gia Bảo.
“Anh Bảo, sau khi tan học anh sẽ đi đến văn phòng của giảng viên thật sao?” Đoạn Thi Dương giả bộ hỏi han. Nếu không phải sau khi tan học cô ấy phải chờ người bạn học Phong Vân trước cổng thì cũng không muốn Trần Gia Bảo bị cô giáo Tân kia chia rẽ hai người cả nửa tiếng đồng hồ đâu.
Trần Gia Bảo lắc đầu cười nói: “Không đi, cô đừng quên tôi không phải là học sinh của trường này. Tôi đến văn phòng của cô giáo làm gì chứ?”
Lúc này Đoạn Thi Dương mới tươi cười vui vẻ.