Trong lòng cô ta đối với Trần Gia Bảo càng thêm khó chịu, đã nóng lòng muốn xem buổi tối Trần Gia Bảo làm trò hề mất mặt như thế nào.
Tiếp theo đó, sau khi đã đi dạo một vòng hết khuôn viên vườn trường, Đoạn Thi Dương đề nghị Trần Gia Bảo đi học một lớp triết học với cô ấy.
Trần Gia Bảo chưa từng học đại học, trong lòng có chút dao động. Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Đoạn Thi Dương nên đã đồng ý.
Đoạn Thi Dương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng không thôi, thậm chí phấn khích đến nỗi chủ động nắm tay Trần Gia Bảo đi về phía lớp học.
Hà Kim Hương khẽ nhíu mày, cô ta cũng không muốn thấy Trần Gia Bảo và Đoạn Thi Dương thân mật như vậy nên lập tức đi lên tách bàn tay Đoạn Thi Dương đang kéo Trần Gia Bảo, chủ động chen vào giữa tách hai người ra, cười nói: “Trai đơn gái chiếc không nên lôi lôi kéo kéo. Hơn nữa, cậu còn là hoa khôi của trường đại học thương mại Thanh Xuyên chúng ta đấy. Phải thận trọng, nhất định phải thận trọng.”
Ngay lập tức Đoạn Thi Dương cảm thấy mặt nóng bừng, hai mà đỏ ửng gật gật đầu, cùng nhau đi vào lớp học.
Sau khi đến lớp học, chỉ thấy bên trong đã chật kín hết chỗ ngồi, hơn nữa đa phần trong lớp đều là con trai.
Cũng may Đoạn Thi Dương và Hà Kim Hương đều là hoa khôi của trường, đi đến đâu cũng được ưu ái, cho nên mới được người ta chủ động nhường ghế. Nói cách khác, có lẽ Trần Gia Bảo tìm khắp nơi cũng không tìm được chỗ ngồi.
“Không phải mọi người đều nói môn triết học ít được quan tâm sao, sao lại có nhiều học sinh như vậy?”
Trần Gia Bảo cảm thấy không nói nên lời, cho rằng mấy lời đồn đại thật đúng là không thể tin tưởng được.
Đoạn Thi Dương cười nói: “Bởi vì giảng viên ở lớp này rất đặc biệt, được sinh viên vô cùng yêu thích.”
“Thật sao, đặc biệt ở điểm nào?” Trần Gia Bảo hiếu kỳ hỏi.
“Đợi sau khi giảng viên vào lớp anh sẽ biết.” Đoạn Thi Dương cười một cách thần bí.
Rất nhanh sau đó, một người phụ nữ dáng người cao gầy, vẻ ngoài ngọt ngào, mặc áo sơ mi trắng phối với chân váy và tất chân, dáng vẻ xinh đẹp cầm tập tài liệu bước vào.
Trong phút chốc, lớp học vốn đang ồn ào huyên náo lập tức trở nên yên lặng. Vô số ánh mắt mến mộ thi nhau nhìn vế phía bục giảng.
Ngay cả trong ánh mắt của Trần Gia Bảo cũng hiện lên một vẻ kinh ngạc.
Giảng viên này có một khuôn mặt phải nói là tuyệt mỹ, mái tóc dài đen nhánh, mềm mại buông thõng sau lưng. Tính tình có vẻ ngọt ngào, có cảm giác như chị gái nhà hàng xóm, tự nhiên tạo cho người ta một loại cảm giác thân thiết. Điều quan trọng nhất là, dáng người của cô ấy vô cùng hoàn mỹ, có thể nói là đạt tỷ lệ vàng. Nơi nào cần hóp có hóp, nơi nào cần nhô ra có nhô ra, tuyệt đối thuộc đẳng cấp nữ thần.
Hà Kim Hương khẽ nhíu mày. Trần Gia Bảo đúng thật là quá kiêu ngạo đi, ngay cả trình độ của giảng viên Tân mà cũng dám nghi ngờ?
Đột nhiên, ánh mắt cô ta khẽ đảo, trong đầu nảy ra một ý, bỗng nhiên giơ tay lên lớn giọng nói: “Giảng viên Tân, bạn học ngồi bên cạnh em cho rằng lời nói vừa rồi của cô không chính xác.”
Lời nói vừa dứt, lớp học ban đầu im phăng phắc, ngay sau đó đồng loạt ồ lên xôn xao. Tất cả đều quay về hướng Trần Gia Bảo. Ngay cả Đoạn Thi Dương cũng không khỏi ngạc nhiên.
Gần như ngay lập tức, Trần Gia Bảo trở thành tiêu điểm của cả lớp học.
Giảng viên Tân cũng không hề tức giận, vẫn nở một nụ cười ngọt ngào như trước, hỏi Trần Gia Bảo: “Bạn học này, cậu cho rằng tôi nói sai ở đâu?”
Hà Kim Hương ngồi xuống, hả hê nhìn lướt qua Trần Gia Bảo. Để xem anh làm được gì, chờ mất mặt trước Thi Dương đi.