Về thứ gì à?
Hà Kim Hương sửng sốt một chút. Cô ta thật sự chưa nghĩ tới, chỉ thuận miệng nói: “Bói về thứ gì cũng được à? Vậy tính nhân duyên đi, có cần tung ba đồng tiền không?”
“Không cần.” Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Loại phương pháp xem bói mà cô nói là phương pháp đường cái ngõ nhỏ. Trần Gia Bảo tôi là người đến từ nơi nào? Sao lại rơi vào khuôn sáo giống như những người khác chứ? Không cần dùng bất cứ đạo cụ gì, chỉ cần nhìn cô một chút sẽ có thể lập tức tính ra.”
Đoạn Thi Dương lập tức lên tiếng cảm thán, người chỉ cần nhìn thôi đã có thể bói ra chẳng phải là “Bán tiên” sao?
Về lý trí, cô ấy nghi ngờ những lời nói của Trần Gia Bảo. Nhưng về mặt tình cảm, cô ấy lại lựa chọn tin vào Trần Gia Bảo.
“Anh cứ tiếp tục thổi phồng đi. Bây giờ anh thổi càng mạnh, đến lát nữa anh sẽ bị vả mặt càng đau.” Hà Kim Hương khinh thường nhìn lại: “Nếu anh đã giỏi như vậy thì anh mau tính đi, tôi sắp không chờ nổi khoảnh khắc vạch trần gương mặt thực sự của anh rồi.”
Ánh mắt của Trần Gia Bảo di chuyển trên dưới trên cơ thể mềm mại của Hà Kim Hương.
Lúc đầu Hà Kim Hương cũng không có cảm giác nhiều. Nhưng cô ta dần dần cảm thấy ánh mắt của Trần Gia Bảo càng ngày càng như lửa nóng, giống như có thật vậy. Thế nên mỗi nơi mà Trần Gia Bảo nhìn tới đều giống như có một bàn tay di chuyển khắp cơ thể cô ta.
Ngay khi Hà Kim Hương sắp không chống đỡ được, Trần Gia Bảo đột nhiên thu hồi ánh mắt rồi nói: “Đã tính ra.”
“Thật sao?” Hà Kim Hương thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Tính thế nào? Tôi nói cho anh biết, cô đây thông minh băng giá, anh đừng mơ sẽ lừa gạt được tôi.”
Đoạn Thị Dương có phần sốt ruột, cô ấy lo lắng Trần Gia Bảo sẽ mất mặt.
Trần Gia Bảo cười nói: “Dựa theo quẻ tượng biểu hiện ra cho thấy cô hiện đang độc thân. Lý do độc thân có hai loại: Một là cô đang tập trung vào việc học tập và không có thời gian bận tâm tới tình yêu, lý do thứ hai là sự giáo dục của gia đình cô rất nghiêm khắc và bố cô không cho phép cô yêu đương. Tôi nói đúng chứ?”
“Anh… sao anh biết?” Hà Kim Hương lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì Trần Gia Bảo nói hoàn toàn chính xác.
Chẳng lẽ Thi Dương đã nói với anh sao? Không đúng, Thi Dương chỉ biết cô ta độc thân nhưng cô ấy không biết lý do cụ thể của việc độc thân. Hơn nữa Trần Gia Bảo còn nói rõ là bố cô ta không cho phép yêu. Chuyện này… thật thần kỳ.
Nhìn phản ứng của Hà Kim Hương, Đoạn Thi Dương biết Trần Gia Bảo đã nói đúng, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Trần Gia Bảo cười nói: “Dĩ nhiên là tính ra được.”
“Nhưng… nhưng anh chỉ nhìn tôi vài lần, thậm chí còn chưa bắt đầu một quẻ. Chuyện này làm sao tính được, anh đang lừa ai? Tôi biết rồi, nhất định là anh đoán bừa, đúng không?” Hà Kim Hương tìm ra một lời giải thích “hợp lý”.
“Ha, làm sao cô biết tôi chưa bắt đầu mở quẻ?” Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, anh tự tin nói: “Cô mặc một chiếc váy màu trắng, màu trắng là quẻ Càn. Cô ngồi ở phía đông bắc của quán cơm, hướng đông bắc là quẻ Cấn. Quẻ tượng hạ Cấn trên Càn là quẻ “Thiên Sơn Độn”.
Cô đang hỏi về nhân duyên. Quẻ Cấn ở bên trong có nghĩa là dừng lại, cho nên hiện tại cô đang độc thân. Quẻ Càn bên ngoài đại diện cho sự nghiệp, bố mẹ,… cho nên căn cứ vào quẻ tượng mà phán đoán cô đang tập trung vào việc học tập và giáo dục gia đình nghiêm khắc nên tạm thời vẫn độc thân.”
“Mẹ kiếp…” Hà Kim Hương kinh ngạc không thôi. Cô ta lờ mờ hiểu ra, khiếp sợ nói: “Anh… anh chỉ thông qua màu quần áo tôi mặc và vị trí chỗ ngồi là có thể bắt đầu mở quẻ xem bói ư?”
Trần Gia Bảo cười đưa tay phải ra trước mặt hai cô gái rồi chậm rãi nắm chặt một cái, nói: “Vũ trụ quan tâm tay, ngàn vạn biến hóa xem ở thân. Ở trong mắt tôi, vạn vật trên trời dưới đất đều có thể mở quẻ được, đâu chỉ là màu sắc của quần áo và hướng ngồi?”
Tự tin, khí phách!
Đoạn Thi Dương vui mừng khôn xiết, ánh mắt khi nhìn Trần Gia Bảo càng dịu dàng hơn. Nhưng ngay sau đó, cô ấy chợt nghĩ đến bạn gái thực sự Tần Ly Nguyệt của Trần Gia Bảo, sắc mặt cô ấy lập tức ảm đạm đi nhiều.