Còn không thì còn có Liễu Diệp Châu, cả trường đồn hết cả lên rồi, anh ta có quan hệ thân thiết với gia tộc họ Tần giàu có nhất nhì Tỉnh Thành, có lẽ thành tựu sau này cũng ổn. Hơn nữa là, Liễu Diệp Châu như con chó theo chân chủ là cậu vậy, cậu kêu anh ta đi hướng đông anh ta không dám đi hướng tây, kiểu bạn trai cún trung thành này tìm ở đâu được chứ?
Tuy rằng mình chưa gặp Trần Gia Bảo nhưng mình cảm thấy cho dù là Mục Lương Huy hay Liễu Diệp Châu đi nữa thì cũng đều bỏ xa Trần Gia Bảo mười tám nghìn dặm.”
“Mục Lương Huy hay Liễu Diệp Châu đều không phải kiểu mình thích.” Đoạn Thi Dương thở dài một hơi rồi nói: “Hơn nữa, Trần Gia Bảo mới là giỏi nhất. Đúng rồi, Gia Bảo sắp đến rồi, chúng ta đừng nói mấy chuyện mất hứng này nữa.”
Nói xong, Đoạn Thi Dương móc một cái gương nhỏ trong túi ra, nhìn lại lớp trang điểm của mình trong gương, chắc chắn không có gì khác thường mới nở nụ cười.
“Hết thuốc chữa với cậu luôn.” Hà Kim Hương cạn lời, tiếp theo lại hừ một tiếng, cô ta muốn xem xem Trần Gia Bảo có ba đầu sáu tay thế nào mà Mục Lương Huy và Liễu Diệp Châu lại không sánh bằng. Nếu Trần Gia Bảo làm cô ta thất vọng thì cô ta không ngại công kích Trần Gia Bảo trước mặt Đoạn Thi Dương đâu! Chẳng bao lâu, một chiếc taxi dừng lại trước mặt hai cô gái. Cửa xe mở ra, một thanh niên trông có vẻ bất cần, nụ cười mỉm ngay miệng từ trên xe bước xuống.
Đoạn Thi Dương lập tức sáng mắt, chạy bước nhỏ đến chỗ Trần Gia Bảo, đột nhiên thấy mình không đủ hiền dịu, thế là cố tình đi chậm lại, đi đến trước mặt Trần Gia Bảo. Kế đó, cô ấy không khỏi giấu đi nét cười trên mặt, cười nói: “Anh Bảo, anh đến rồi.”
“Có người đẹp đây mở lời hẹn trước mà lại không đến thì có khác gì không thức thời đâu?” Trần Gia Bảo cười nói.
“Anh Bảo biết cách chọc tôi quá, tôi đâu phải người đẹp gì?” Đoạn Thi Dương vui mừng trong lòng, khoé mắt chân mày cũng như đang cười, đồng thời cũng cười thầm: “Anh Bảo thật thú vị, rõ ràng là có tiền như thế nhưng lần trước đến Tỉnh Thành thì ngồi bus, lần này đến trường thì ngồi taxi, có lẽ đây là sự khiêm tốn của người có tiền.”
Hà Kim Hương đứng một bên nhìn lác cả mắt, Trần Gia Bảo trong lời Đoạn Thi Dương mà Mục Lương Huy và Liễu Diệp Châu không sánh bằng mà lại ngồi taxi đến? Xỉu ngang, so với Mục Lương Huy lâu lâu lại đổi một chiếc xe đến thì Trần Gia Bảo quê mùa hết sức, làm cô ta đợi nửa ngày, sao Thi Dương lại thích loại làm bộ làm tịch này vậy?
Hà Kim Hương trề môi, nhất định là Trần Gia Bảo lừa gạt Đoạn Thi Dương rồi!
Gần như trong chốc lát, Trần Gia Bảo đã trở thành nhân vật phản diện chuyên lừa gạt con gái trong lòng Hà Kim Hương!
“Đúng rồi anh Bảo, để tôi giới thiệu bạn thân của tôi cho anh.”
Đoạn Thi Dương đưa Trần Gia Bảo đến trước mặt Hà Kim Hương, cười nói: “Hà Kim Hương, là bạn thân kiêm bạn chung phòng kí túc xá, hơn nữa còn là hoa khôi thế hệ mới của trường bọn tôi. Thế nào, rất xinh đúng không?”
Trần Gia Bảo nhìn về phía Hà Kim Hương, ánh mắt niềm nở, cười nói: “Đúng là rất đẹp.”
“Nhan sắc của tôi còn cần anh khen à?” Hà Kim Hương không có chút thiện cảm nào với Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo hơi ngạc nhiên, lần đầu gặp mặt cũng không biết mình đắc tội cô ta chỗ nào.
“Đúng rồi anh Bảo, anh vẫn chưa ăn trưa đúng không, tôi mời anh đi ăn.” Đoạn Thi Dương nhanh chóng đổi chủ đề, đồng thời cũng thể hiện sự xin lỗi với Trần Gia Bảo.
“Cũng được.” Trần Gia Bảo nhún vai, cũng không chấp nhặt Hà Kim Hương.
Hà Kim Hương lại không tính bỏ qua cho Trần Gia Bảo, hừ một tiếng rồi nói: “Để chúng tôi đợi nửa ngày rồi còn để Thi Dương mời, không có phong độ đàn ông gì cả.”
“Kim Hương!” Đoạn Thi Dương hơi lắc đầu với cô ta, ánh mắt tỏ vẻ không vui.
“Được rồi được rồi, xem như mình nhiều lời, đi thôi.”
Đoạn Thi Dương dám vì một tên đàn ông rởm mà hung dữ với cô ta, làm Hà Kim Hương càng không thích Trần Gia Bảo hơn nữa. Đột nhiên cô ta đi đến trước mặt Đoạn Thi Dương rồi nắm tay cô ấy đi nhanh về phía trước, không cho Trần Gia Bảo có cơ hội tiếp cận Đoạn Thi Dương.
Trần Gia Bảo ngơ ngác, chẳng lẽ mình vô tình đắc tội Hà Kim Hương hồi nào à?
Chẳng bao lâu, đã đến một quán cơm sạch sẽ tiện lợi, Đoạn Thi Dương gọi vài món, sau đó đột nhiên Hà Kim Hương đảo mắt hỏi Trần Gia Bảo: “Đúng rồi, trông anh cũng không lớn tuổi mấy, có lẽ là sinh viên nhỉ?”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười: “Không, tôi không có đi học.”