Đến giữa trưa, ánh mặt trời chói rọi.
Đại học Thương mại Thanh Xuyên, Đoạn Thi Dương và một người đẹp khác đứng trước cổng trường đợi Trần Gia Bảo đến.
Với việc sau bao lâu mới được gặp lại Trần Gia Bảo, trong lòng Đoạn Thi Dương vui mừng và mong đợi cùng lúc. Vì dịp này, cô ấy còn cố ý thay một bộ đồ khác, mặc một chiếc t-shirt ngắn tay màu trắng, ở dưới là chiếc váy ren màu hồng để lộ đôi cẳng chân thon gọn mượt mà, phối thêm một đôi cao gót thuỷ tinh tôn lên vẻ tinh tế, cao ráo, chỗ nào cũng thể hiện sức hấp dẫn không hề tầm thường của hoa khôi trường.
Cô ấy hy vọng đợi đến lúc Trần Gia Bảo nhìn thấy cô ấy, có ấn tượng tươi sáng về cô ấy.
“Thi Dương, chúng ta ít nhiều cũng là hoa khôi mới được bầu lên, nói gì thì nói cũng là mặt tiền của Đại học Thương mại Thanh Xuyên, người theo đuổi chúng ta nhiều vô số kể. Mình tò mò rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mà lại làm giá đến vậy, để cậu đợi ở đây. Cậu nhìn cậu đi, sắp thành Hòn Vọng Phu rồi đấy.” Hà Kim Hương bất bình, thể hiện sự bất mãn của bản thân.
Mặt trời vào buổi trưa rất khó chịu, mới đứng một lát mà Hà Kim Hương đã đổ đầy mồ hôi, vốn cũng chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh để sinh viên đi ngang có thể choáng ngợp vì cô ta.
Nhưng chốc lát, ánh mắt của đám con trai xung quanh lại bị Hà Kim Hương liếc cho không dám nhìn nữa, ai nấy câm như hến, không dám nhìn lâu thêm.
Đoạn Thi Dương khiêm tốn cười khẽ, chủ động kéo tay Đoạn Thi Dương nói: “Chúng ta không cần đợi lâu quá đâu, Gia Bảo nói rồi, anh ấy sẽ đến đây nhanh thôi.”
Hà Kim Hương cũng giống như cô ấy, cũng là sinh viên năm nhất, được chia vào chung phòng kí túc xá, còn đồng thời được bầu làm hoa khôi khoá mới của Đại học Thương mại Thanh Xuyên. Vì vậy mà tuy rằng thời gian quen biết của Hà Kim Hương và Đoạn Thi Dương không dài mấy nhưng đã thân thiết cận kề, tình cảm hoà hợp hết ý. Vậy nên Đoạn Thi Dương mới kéo theo Hà Kim Hương cùng đợi Trần Gia Bảo. “Mình thua cậu luôn đấy.” Hà Kim Hương trợn ngược mắt nói: “Mình thật sự không biết “Trần Gia Bảo”
trong miệng cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào, cũng chưa nghe cậu nhắc bao giờ, không lẽ anh ta là người yêu của cậu?”
Đoạn Thi Dương bị bạn thân nói trúng tâm sự, trên mặt hơi ánh lên nét hồng hào, ngại ngùng nói: “Không… không có, mình và Gia Bảo chỉ là… chỉ là bạn bè mà thôi.”
Vốn dĩ Hà Kim Hương chỉ hỏi đại một câu nhưng nhìn vẻ mặt giấu đầu hở đuôi của Đoạn Thi Dương, nhất thời hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: “Ôi, có gì đó thật nhé, mau cho mình biết, cậu và người tên Trần Gia Bảo đó tiến triển tới đâu rồi? Không cần nói cũng biết là anh ta theo đuổi cậu đúng không, mình đoán một cái là biết ngay, dưới sự xinh đẹp tuyệt trần của Thi Dương chúng ta, chắc chắn là anh ta yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, mất cả hồn luôn…”
Còn chưa dứt lời, giọng Hà Kim Hương dần nhỏ đi, vì cô ta nhìn thấy sắc mặt Đoạn Thi Dương dần trở nên khó coi, hơn nữa còn mang nét gì đó gượng gạo, không khỏi kinh ngạc: “Sao thế, chẳng lẽ mình nói sai rồi sao?”
Đoạn Thi Dương cười gượng, lập tức lắc đầu, trong mắt ảm đạm đi một ít, thở dài nói: “Cậu hiểu lầm rồi, anh ấy đâu có yêu mình từ cái nhìn đầu tiên? Rõ ràng anh ấy không xem trọng mình…”
Bạn gái của Trần Gia Bảo là con gái lớn nhà họ Tần, tên là Tần Ly Nguyệt. Tuy rằng cô ấy cho rằng mình không thua gì nhan sắc Tần Ly Nguyệt nhưng về bối cảnh gia đình thì khoảng cách không chỉ là cách một cái vực sâu thôi đâu, e rằng người đàn ông nào cũng sẽ không do dự mà chọn cô cả nhà họ Tần.
Chỉ là trong lòng Đoạn Thi Dương vẫn có một hy vọng nho nhỏ, nói không chừng có thể được như ý nguyện, cộng thêm biểu diễn của cô ấy vào đêm nay, Đoạn Thi Dương muốn cho Trần Gia Bảo xem một mặt xinh đẹp khác của mình cho Trần Gia Bảo, thế là không nhịn được mà gọi cho anh. Mới xảy ra những chuyện bây giờ.
“Gì cơ?” Hà Kim Hương ngạc nhiên không thôi, tiếp theo là phẫn nộ nói: “Trần Gia Bảo hay lắm, đến hoa khôi của Đại học Thương mại Thanh Xuyên mà còn chê à, đúng là đáng ghét mà.”
Ánh mắt Đoạn Thi Dương càng ảm đạm thêm.
Hà Kim Hương lắc đầu, tiếp đó là thở dài, than không được mà giận không xong: “Mình thật sự không biết Trần Gia Bảo trong miệng cậu tốt bao nhiêu, cậu nhìn Mục Lương Huy, cậu cả Mục của trường Đại học Thanh Xuyên kế bên chúng ta đi. Anh ta dăm bữa nửa tháng là chạy đến trường chúng ta tặng quà cho cậu, hơn nữa lần nào cũng đổi một loại xe xịn đến, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cậu đâu. Mình nghe nói gia cảnh Mục Lương Huy tốt vô cùng, bố anh ta siêu giàu có ở Tỉnh Thành, nghe nói còn quan hệ rất tốt với Hội trưởng của Câu lạc bộ Thương mại tỉnh Hòa Bình nữa. Nếu như cậu làm bạn gái cậu cả Mục Lương Huy, sau này khỏi lo thiếu ăn thiếu mặc đấy?