Chương 82: Buổi Nghiên Cứu Thảo Luận.
“Được rồi được rồi, đừng bóp nữa, bóp nữa thì tôi bị anh bóp chết mắt.”
Giang Nhan vội đứng dậy khỏi bản trang điểm, ngồi lên giường, vươn đôi chân trắng nõn ra trước mặt Lâm Vũ, nói: “Bóp chân giúp tôi đi, đi cả ngày rồi.”
Chân cô rất đẹp, dáng chân rất đẹp, bàn chân đầy đặn, móng trắng như ngọc, được chăm chút hồng hào. Lòng bàn chân mềm mại trắng ngần, ngay cả gót chân cũng sáng bóng tỉnh té, sờ lên mềm mại như da em bé.
Cũng chả trách Lý Tuấn Dật lại mê đắm đôi chân của Giang Nhan như vậy, đổi lại là người đàn ông khác cũng không chống lại được sự mê hoặc.
Một bác sĩ cần đi bộ cả ngày có thể bảo dưỡng cho đôi chân tinh xảo như vậy thì cần rất nhiều công sức. Mỗi ngày tắm xong, chăm sóc cơ thể thì Giang Nhan đã mắt một tiếng rồi.
Lâm Vũ bây giờ đang ngang nhiên mà trêu đùa đôi chân ngọc này, ngón ta linh hoạt mà xoa bóp lòng bàn chân cô.
“Chỗ này đau không?”
“Không đau.”
“Ừm, tim tốt.”
‘Chỗ này thì sao?”
“Đaul”
“Ừ, dạ dày không tốt, nhớ ăn cơm đúng giờ.”
“Sao lại không hỏi nữa?”
Giang Nhan đang nghiêng đầu, thấy anh không nói nữa thì tò mò ngắng đầu lên nhìn một cái, thấy mặt anh phiếm đỏ, hai mắt đang bắt tri bất giác mà nhìn phía dưới váy cô.
Lúc này cô mặc một chiếc váy ngủ, vốn kẹp hai chân lại, nhưng bị Lâm Vũ xoa bóp co chút lơ đãng nên hai chân bắt giác mà tách ra.
Lâm Vũ là một chàng trai chưa trải đời, sao chịu được loại dụ hoặc này, ánh mắt bắt giác mà bị thu hút vào đó.
“Lưu manh thối!”
Lâm Vũ còn chưa phản ứng lại chuyện gì thì cảm thấy trước mắt tối đen, đôi chân ngọc của Giang Nhan đá lên mặt anh, cả người lẫn ghế ngã ầm ra đắt.
“Đáng đời!”
Giang Nhan che miệng cười.
“Ngại quá, lúc nãy thất thần rồi.”
Lâm Vũ tự biết mình có lỗi, cũng không dám nói nhiều, cười ngại một cái, đứng dậy quay về tắm nệm trên đắt.
Ngu ngố!
c Trong lòng Giang Nhan thầm mắng một câu. Tên ngốc này sao lại thích ngủ dưới đất vậy?
Cô không bảo anh lên giường ngủ thì tự anh chẳng lẽ không biết xin sao?
Chỉ cần anh xin cô hoàn toàn có thể cân nhắc kỹ lưỡng rồi cho anh một đáp án chắc chắn mà.
Nhưng Lâm Vũ giống như không nghĩ vậy, hơn nữa còn khá hưởng thụ khi ngủ trên đất nữa.
“Ngủ dưới đất thoải mái không?” Giang Nhan nghiêng người, đầu kê lên cánh tay trắng ngần, tóc giống như thác nước xõa ra, tôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ, phong tình vạn chủng.
“Thoải mái.”
Lâm Vũ giống như không nhìn thấy vẻ đẹp này, hai tay gác sau đầu, liếc cô một cái, rất chắc chắn mà đáp.
Không biết tại sao, ngủ trên đất lâu như vậy rồi vậy mà anh lại yêu cảm giác chân thực này.
“Hừ hừ, vậy sao, vậy anh ngủ trên đất cả đời đi!”
Giang Nhan cười lạnh một tiếng, tắt đèn cái bụp.
“Đợi đã, chị Nhan, gối tôi đâu?”
“Cần gói làm gì, anh lấy trời làm chăn đất làm gói, ngủ đến chết đi!”
Ngày hôm sau Lâm Vũ cứ mặt dày mà quần lấy, Giang Nhan chỉ đành đồng ý đưa anh tới bệnh viện nhân dân Thanh Hải.
Có điều cô dặn trước, đưa anh qua cũng được, nhưng cả quá trình thảo luận anh không được nói chuyện, nếu không bị người ta nhận ra anh không phải là người của bệnh viện thì cô sẽ bị phạt.
Vì buổi nghiên cứu lần này khác biệt, là buổi nghiên cứu thảo luận nội bộ của bệnh viện nhân dân, tài liệu, tin tức, liệu pháp được đề cập tới đều là bí mật của bệnh viện.
Cho dù là Lý Hạo Minh đích thân gật đầu sợ cũng không được, vì xét cho cùng ông ấy cũng chỉ là chủ nhiệm khoa thôi, bên trên còn có phó viện trưởng, viện trưởng vaann vân, hơn nữa quy định là quy định, không ai làm trái được.
Nên lần này cô cũng đang mạo hiểm lớn, chỉ cần Lâm Vũ không lên tiếng thì vấn đề không lớn.
Giang Nhan đặc biệt mượn áo blouse của nam đồng nghiệp cho Lâm Vũ, sau đó đưa anh tới hội trường.
Vì là buổi thảo luận nội bộ nên không có thông báo cho bên ngoài, hơn nữa ra vào cần quẹt thẻ, nên cũng không kiểm tra quá nghiêm ngặt. Lâm Vũ rất dễ dàng liền cùng Giang Nhan trà trộn vào trong.
Không lâu sau, hội trường liền có mười mấy người tới, đa số đều là bác sĩ của bệnh viện nhân dân Thanh Hải, mấy chuyên gia nội khoa như Lý Hạo Minh cũng có mặt.
Ngồi phía bên trái có hai người tây tóc vàng mũi cao, một nam một nữ.
“Hai người tây đó chính là con trai và con gái của bệnh nhân.
Con trai tên Jason, nữ là Leah. Jason là nhà báo nỗi tiếng của “Thời Báo Tiên Phong” của phương tây. Leah là nhân viên của đại sứ quán ở Hoa Hạ. Vì hai người gần đây đều làm việc ở Thanh Hải nên đón bố qua, muốn chữa trị ở Thanh Hải.” Giang Nhan giới thiệu với Lâm Vũ.
“Tính hình của bệnh nhân đó thế nào?” Lâm Vũ hỏi.
“Lát nữa phó viện trưởng sẽ lên làm báo cáo, anh nghe là biết.”
Giang Nhan thở dài, nói: “Thực ra buổi thảo luận cũng chỉ là làm cho có thôi. Chuyên gia nước ngoài còn chữa không được thì bệnh viện Hoa Hạ chúng ta sao chữa được.”
“Đồng chí, đừng tự ti vậy. Trung y của Hoa Hạ chúng ta vẫn rất uyên bác đấy.” Lâm Vũ ra dáng nói.
“Ói”
Vừa nói xong thì anh liền kêu lên một tiếng. Giang Nhan nhéo mạnh lên đùi anh.
“Đầu tiên, chúng ta mời phó viện trưởng giới thiệu một chút về tình hình của bệnh nhân.”
Lúc này bác sĩ trên sân khấu nói xong, thì thấy một ông cụ mặc blouse trắng khoảng sáu mươi tuỗi đi lên bục, mở máy tính, phát PPT về tài liệu và bệnh tình của bệnh nhân.
“Sau khi kiểm tra kỹ càng, đối với bệnh tình của Smith tiên sinh, chúng tôi đã xác định được, phần cơ co rút dẫn đến xơ hóa, biểu hiện lâm sàng ở việc diên tủy bị ảnh hưởng, lúc tứ chi của bệnh nhân vận động vừa phải thì đã xuất hiện triệu chứng nuốt nước miếng khó khăn, nói chuyện khó khăn, sau đó thành hô hấp khó khăn và toàn thân bại liệt.”
Phó viện trưởng vừa giới thiệu bệnh tình của bệnh nhân, vừa phát lại phim chụp và kết quá của các hạng mục kiểm tra của bệnh nhân, bao gồm các mục kiểm tra như chụp cổng hưởng từ, cơ điện đồ và máu, nước tiểu, vân vân.
Lâm Vũ sau khi nhìn thấy bệnh nhân qua ảnh thì hỏi Giang Nhan: “Ông ta chính là Smith?”
Giang Nhan gật đầu, Lâm Vũ nói: “Từ ảnh mà thấy, cơ bắp suy nhược hình như không nghiêm trọng lắm.”
“Đúng, cơ bắp suy nhược của ông ấy quả thực khá nhẹ hơi những bệnh nhân khác, chỉ cảm thấy… nói thế nào nhỉ?” Giang Nhan chau mày, không biết nên giải thích thế nào.
“Không khác gì với sự suy nhược cơ bắp khi cả ngày nằm trên giường không hoạt động đúng không?” Lâm Vũ hình dung giúp cô.
“Đúng, đúng, nhưng ông ấy quả thực không động đậy được nữa, hơn nữa kết quả kiểm tra cũng có rồi.” Giang Nhan nói.
“Ừ, hiểu.” Lâm Vũ gật đầu.
“Anh thuộc khoa nào? Có thể đừng nói nữa không, làm phiền đến việc tôi nghe báo cáo rồi.” Lúc này ở dãy ghế sau có một bác sĩ nam trẻ tuổi mũi như mũi chim ưng không vui nói với Lâm Vũ một câu, mắt bóc lửa.
“Đúng thế, cậu sao lắm lời thế, làm như cậu hiểu lắm vậy.”
Chàng trai đeo kính đen bên cạnh tên mũi chim ưng cũng nói, sắc mặt phẫn nộ.
Giang Nhan là nữ thần băng sơn được công nhận ở bệnh viện họ, không biết có bao nhiêu đàn ông nằm mơ cũng muốn hẹn họ với cô một lần, nhưng thường ngày đừng nói là hẹn họ, chỉ muốn nói chuyện với cô thôi cũng khó, ngoài lúc trao đổi công việc thì Giang Nhan không thèm để ý tới họ.
Nên giờ thấy Lâm Vũ và Giang Nhan thân mật như vậy thì họ thầm thấy rất khó chịu.
Dù họ không có ấn tượng gì với Lâm Vũ, nhưng cũng không nghĩ gì cả. Dù sao bệnh viện lớn như vậy, đồng nghiệp không quen cũng khá nhiều.
“Dựa theo lịch sử gen gia tộc của Smith tiên sinh thì loại trừ khả năng di truyền, nghỉ rằng có thể có liên quan tới vật chất có độc tính thần kinh. Vì theo bệnh án thì Smith tiên sinh từng mắc ung bướu, nên đã từng dùng cytarabine, nghỉ rằng là do hậu di chứng gây nên.”
Phó viện trượng nói rồi hắng giọng, bổ sung: “Đương nhiên, nguyên nhân bệnh này, chúng tôi cũng chỉ là nghỉ ngờ, nghi ngờ, không dám chắc chắn.”
ï Thực ra về nguyên nhân của việc suy nhược cơ bắp tính xơ hóa, đến nayy học vẫn không rõ. Bây giờ có ba nguyên nhân quan trọng gây ra bệnh theo lý thuyết. Một là tích lũy độc tố thần kinh, hai là do màng tế bào thần kinh bị tỗn thương, ba là sự thiếu hụt trong quá trình hình thành mô thần kinh, khiến tế bào thần kinh không thể tiếp tục sinh trưởng, phát triển.
Lý luận hai và ba căn bản không tồn tại trên người Smith tiên sinh nên cũng chỉ có kết luận thứ nhất. Nhưng lượng cytarabine mà ông ấy từng dùng thực ra chưa đạt tới mức gây ra bệnh này.
Dù ngay cả lão giáo sư cũng thấy hơi miễn cưỡng nhưng hết cách. Với điều kiện y liệu của bệnh viện nhân dân Thanh Hải, cũng chỉ có thể làm đến mức này.
Dù sao bệnh viện lớn quốc tế cũng không chữa được bệnh này thì họ cũng không áp lực lắm.
Còn việc Jason và Leah ở dãy ghế đầu dù sắc mặt khó coi nhưng không hề có chất vấn gì, vì lúc họ đưa bố đi khám ở nước ngoài thì giáo sư chuyên gia nước ngoài cũng nói vậy.
Bệnh này của bố họ căn bản không có hy vọng chữa khỏi, hơn nữa vẫn luôn xấu đi, đặc biệt là hệ thống hô hấp. Bây giờ chỉ có thể dựa vào máy oxi để duy trì sự sống. Rất nhanh thì máy oxi cũng sẽ vô dụng, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bố mình tắt thở mà chết.
Bây giờ nguyện vọng duy nhất của họ là có thể khống chết bệnh tình của bố có thể khiến bố sống tiếp.
“Bệnh tình của bệnh nhân đã giới thiệu xong, mọi người cũng đã tìm hiểu trước, tôi không cần nói nhiều nữa, mọi người có phương án trị liệu hay nào thì có thể giơ tay phát biểu.” Lão viện trưởng nhìn mọi người một cái, ra hiệu mọi người có thể phát biểu tự do.
Tên mũi ưng phía sau liền giơ tay, sau khi được phép nói thì liền đứng dậy nói dõng dạc: “Tôi đề nghị dùng thuốc scopolamine, kháng cholinnergic, giảm việc tiết nước bọt, đồng thời phối cùng propranolol, metoprolol, cùng beta blokers, giảm bớt độ kết dính của nước bọt.”
Tên mũi ưng nói xong thì đắc ý mà nhìn Lâm Vũ và Giang Nhan một cái, cấp thiết mà hy vọng có được sự tán thưởng của nữ thần.
Hắn vô cùng tự tin đối với phương án chữa trị bằng thuốc mà mình đề ra. Trước khi tới hắn đã tìm hiểu rất kỹ.
“Rập khuôn.” Lâm Vũ hờ hững nói một câu, thanh âm không lớn nhưng đủ để tên mũi ưng và tên đeo kinh gọng đen nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!