Chương 52: Vịt Đã Nấu Chín
Lâm Vũ đặt nhân sâm rừng vào trong thau nước, nhẹ nhàng rửa sạch lớp bùn đất, sau đó cười nói: “Lão tiên sinh, ông nhìn đi”
Vị thầy thuốc già cần thận cầm củ nhân sâm, đôi mắt đột nhiên trợn to, kinh ngạc nói: “Đây là nhân sâm rừng, thật không thể tin được.”
“Sư phụ, đây là thật sao?” Sắc mặt người nhân viên cũng thay đổi nhanh chóng.
“Lão tiên sinh, ông có nhìn nhằm không?”
“Đúng vậy, mấy cái cọng rễ này dễ làm giả lắm.”
Đám người vây quanh cũng có chút ghen tị, nghỉ ngờ, ồn ào hỏi thăm.
“Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, đây đúng là nhân sâm rừng thật, nhân sâm rừng này có thân chỉ to, cứng như hột táo, không chảy nước, có linh tính, vỏ ngoài nhẫn nhụi, sáng bóng, phần chân tự nhiên, đường nét mảnh mà sâu, rễ nhỏ dài, rất dai, dù vặn kiểu gì cũng không đút, không gẫy, hơn nữa đầu sâm rất lớn, là cực phẩm trong cực phẩm, độ tuổi nhân sâm có thể là từ mấy trăm năm, thậm chí là một ngàn năm.”
Vị thầy thuốc già đỉnh đạc nói, âm thanh có chút run rẩy, loại nhân sâm cực phẩm này, rất nhiều thầy thuốc có lẽ cả đời này cũng chưa được gặp qua.
“Lão tiên sinh thật có học thức sâu rộng.” Lâm Vũ cười nói, vị thầy thuốc già này phân tích rất đúng.
Mọi người đồng thanh “Ò!” lên, sôi nổi kinh ngạc, cảm thán nói: “Củ nhân sâm tốt như vậy trị giá bao nhiêu?”
“Có cho tôi nhiều tiền cũng không bán, tôi sẽ để lại tự mình ăn, nói không chừng có thể trường sinh bắt lão (*).”
(*) Trường sinh bắt lão: sống lâu không già.
“Tôi nhớ mấy năm trước có một củ nhân sâm ba trăm năm được bán với giá hơn mười triệu tệ đấy!”
“Thật là may mắn, phát tài rồi nha, củ nhân sâm này ít nhất có thể bán được hơn một trăm triệu tệ!”
Mọi người vây xem cực kỳ hâm mộ, cũng hối hận vì vừa rồi mình không tham gia đấu giá để mua.
“Chàng trai trẻ, chúc mừng cậu, nếu có thể, cậu hãy bán củ nhân sâm này cho tiệm của chúng tôi…”
Vị thầy thuốc già chưa nói xong, Lâm Vũ liền xua tay từ chối, cười nói: “Thực xin lỗi, lão tiên sinh, tôi sẽ không bán củ nhân sâm này.”
Nói xong, anh nhận lại củ nhân sâm từ trong tay vị thầy thuốc già, nhanh chóng rời đi.
Sau khi trở lại khách sạn, Lâm Vũ cần thận lấy củ nhân sâm rừng giấu trong vali của mình, dùng một củ nhân sâm rừng có dược tính cực cao như vậy, kết hợp với linh khí trong cơ thể của mình, rất có thể nó sẽ mang lại hiệu quả khởi tử hồi sinh (*), chuyến đi đến Lăng An này thực sự rất có lời.
(*) Khởi tử hồi sinh: chết đi sống lại.
Thật ra, Lâm Vũ vẫn luôn có một ảo tưởng, ảo tượng một ngày nào đó có thể đắp nặn lại thân thể của mình, đáng tiếc người chết đã thành xương trắng, rốt cuộc đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Ngay cả các vị thánh tổ trong ký ức của anh cũng biết rất ít về điều này.
Thời gian hai ngày trôi qua nhanh chóng, buổi tối ngày thứ ba, Lâm Vũ đến phòng của Giang Nhan đem thẻ ngân hàng trả lại cho cô, nói mình có dùng một số tiền mua vài món đặc sản.
“Tốn bao nhiêu?” Giang Nhan nhận lại thẻ xong, dùng tay xoa bóp bả vai đau nhức của mình.
Mấy năm nay cô luôn phụ trách chỉ tiêu trong gia đình nên cô phải hỏi rõ ràng.
“Hai trăm tám mươi ngàn tệ.” Lâm Vũ nói thật.
“Hai trăm tám mươi ngàn? Đặc sản ở đây đều làm bằng vàng sao?”
Giang Nhan không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Vũ, cái tên phá của này, chỉ mới có hai ngày vậy mà tốn nhiều tiền như vậy.
Nếu không phải hiện tại Lâm Vũ có thể kiếm tiền thì cô đã bay tới đá anh hai cái.
“Ôi chao, không phải tiền tài chỉ là vật ngoài thân thôi sao, người sống ở trên đời quan trọng nhất chính là vui vẻ.” Lâm Vũ vừa nói vừa đi đến phía sau của Giang Nhan, định xoa bóp bả vai giúp cô.
“Anh tính làm gì?”
Giang Nhan nghiêm mặt hỏi, sau đó trên bả vai có chút ấm áp đánh, cảm giác đau nhức đột nhiên biến mát, rất là thoải mái.
Lâm Vũ nhẹ nhàng xoa bóp đầu vai giúp cô, linh khí màu xanh biếc theo ngón tay của anh như thắm vào cơ thể Giang Nhan, xua tan mệt mỏi trong mấy ngày này của cô.
“Thật xin lỗi vì đã để một mình cô chống đỡ gia đình này trong suốt mấy năm qua.” Lâm Vũ nhẹ nhàng nói: “Hiện tại tôi đã có thể kiếm tiền, về sau cô không cần cho mình áp lực lớn như vậy nữa, muốn làm gì thì làm, chỉ cần vui vẻ là được.”
“Nói thì dễ, đừng nhìn những công ty trang sức bị anh lừa, giúp anh kiếm tiền, chờ một ngày nào đó chuyện vỡ ra, họ phát hiện anh không thể giúp họ kiếm tiền, chắc chắc họ sẽ một chân đá anh đi.” Giang Nhan hừ một tiếng, cảm thấy Lâm Vũ không biết nhìn xa trông rộng.
“Yên tâm đi, tôi có tính toán của riêng mình.”
Lâm Vũ đã nghĩ tới chuyện này rất lâu rồi, nếu công việc này không thích hợp thì anh sẽ tự mình làm, ít nhất có thể bảo đảm cho bản thân và gia đình, còn có thể giết thời gian.
ì Thấy đã khuya, Lâm vũ nói một tiếng với Giang Nhan rồi trở về phòng.
Sau khi Giang Nhan tiễn anh ra khỏi phòng, cô đóng cửa sẵn tay bóp khóa lại, phát hiện khóa bên trong bị hỏng, cô tính nhờ lễ tân của khách sạn lên sửa, nhưng nghĩ lại, ngày mai phải về nhà nên đành thôi.
Với lại phòng của Lâm Vũ cũng ở cạnh cô, điều này khiến cô cảm thấy rất an toàn.
Cô móc dây xích chống trộm lại rồi đi tắm.
PGÓC GÓC CÓC. ` Lâm Vũ vừa trở lại phòng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, anh vội vàng đứng dậy ra mỏ cửa.
Người phục vụ bưng một ít điểm tâm ngọt cùng nước trái cây đi đến, nói: “Hà tiên sinh, mời anh từ từ dùng nhé.”
Đây là dịch vụ khuyến mãi của khách sạn này, họ đã giao ba ngày liên tục, Lâm Vũ cảm thấy nước trái cây của họ rất ngon, lại thấy khát nên cầm lên uống vài ngụm.
“Anh gì ơi, phòng kế bên là của vợ tôi, cô ấy nói không cần.”
Lâm Vũ căn dặn người phục vụ.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, Hà tiên sinh.” Người phục vụ mỉm cười.
“Nước ép trái cây của các người làm như thế nào thế? Sao lại ngon như vậy? Anh có thể chỉ cách làm cho tôi được không?”
Lâm Vũ vừa uống vừa khen ngợi.
“Hoa quả của chúng tôi đều được nhập từ nước ngoài, tất cả đều được chọn lọc kỹ càng nên nước ép ra rất ngon, rất tự nhiên.” Người phục vụ lịch sự nói.
“Ừm, trách không được…”
Lâm Vũ gật gật đầu, còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác đầu óc quay cuồng, tiếp theo vang lên một tiếng “Rầm!”, người đã ngã xuống đất, nước trái cây cũng đổ đầy trên sàn.
Người phục vụ giả vờ lo lắng, vội vàng xông tới ngồi xổm trên mặt đất lay người anh, vội vàng nói: “Tiên sinh, tiên sinh, anh làm sao vậy?”
Nhìn thấy Lâm Vũ không động đậy, người phục vụ dùng tay vỗ vài cái lên mặt anh, Lâm Vũ vẫn không có phản ứng gì Lúc này người phục vụ mới thu lại vẻ mặt lo lắng, thở phào một hơi, tiếp theo nói vào bộ đàm: “Đã xong!”
Không tới mười phút, bốn người đàn ông có thân mình cường tráng đi vào, nhìn tư thế, động tác như một đội quân chuyên nghiệp.
Sau khi bốn người đàn ông tiến vào, họ liền dùng dây thừng trói chặt Lâm Vũ lại.
“Không cần phiền phức như vậy, thuốc này có công hiệu đến ba bồn tiếng.” Người phục vụ nói.
“Đề phòng thôi.” Một người đàn ông trong nhóm lạnh giọng nói, việc huân luyện trong quân đội đã tạo nên tính cách thận trọng của hắn, vậy nên cho dù đối phó với người bình thường như Lâm Vũ, hắn cũng sẽ cố gắng đạt tới hiệu quả toàn diện.
“Đã tắt camera chưa?” Một người đàn ông khác hỏi.
“Tắt rồi.” Người phục vụ vội vàng trả lời.
Sau đó, bốn người đàn ông khiên Lâm Vũ ra ngoài, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, liền nhanh chóng khiên Lâm Vũ vào thang bộ, dùng tốc độ thật nhanh chạy xuống.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Lúc này trong tòa nhà cao tầng, người đàn ông mặc áo khoác đen nói với đầu dây bên kia, sau đó cúp điện thoại, đi tới trước mặt Lý Tuấn Dật cung kính nói: “Lý tổng, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, hiện tại người phụ nữ đó đã giống như vịt nấu chín, dù có mọc cánh cũng khó mà bay.”
“Hà Giang Vinh đâu?” Lý Tuấn Dật vừa nói vừa lấy ra một viên thuốc màu lam bỏ vào trong miệng, uống ngụm nước, nuốt vào.
Vào thời điểm quan trọng như đêm nay, hắn phải bảo đảm cho thể trạng của mình ở mức tốt nhất.
“Trói lại, hiện tại mấy tên lính đặc chủng đang đưa cậu ấy đến khu nhà máy bỏ hoang, bọn họ qua đó cho mấy tên nhóc làm nóng người trước, chờ anh cùng với người phụ nữ đó làm xong rồi qua đó chơi đùa với cậu ta.” Người mặc áo khoác đen cười cười, báo cáo lại mọi việc.
“Thật sao?”
Lý Tuần Dật có chút không yên tâm nói.
“Là thật, đây là ảnh chụp của máy tên lính đặc chủng kia gửi qua.”
Người mặc áo khoác đen nói đem điện thoại móc ra đưa cho Lý Tuần Dật xem.
Trên ảnh chụp là Lâm Vũ đang bị trói gô (*), miệng cũng bị dán lại, hai mắt nhắm chặc, đã bị hôn mê.
() Trói gô: trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.
“Không tệ, những người này làm việc thật gọn gàng nhanh chóng, xong việc cho bọn họ mỗi người hai trăm ngàn tệ.” Lý Tuấn Dật hài lòng ra lệnh, sau đó thay quần áo, phun một ít nước hoa dành cho nam vào cô và nách, đứng dậy rời đi.
Nủa tiếng sau, Lý Tuấn Dật liền đến khách sạn mà Giang Nhan ở, lúc này đã là nửa đêm.
“Lý tổng, anh đã đến rồi, mọi thứ đã sắp đặt sẵn cho anh.”
Sau khi nhìn thấy hắn, giám đốc khách sạn lập tức chạy đến chào hỏi, lấy trong túi ra một chiếc thẻ phòng, cẩn thận đặt vào tay Lý Tuấn Dật, lấy lòng nói: “Phòng 1801, khóa bên trong đã bị hỏng, cô ấy cũng không báo sửa chữa, đến nỗi dây xích phòng trộm, tôi cũng đã động tay vào, chỉ cần dùng sức đẩy mạnh là có thê đi vào.”
“Làm rất tốt, yên tâm đi, sau khi xong việc, sẽ không thiếu việc tốt dành cho anh.” Lý Tuấn Dật thật vừa lòng cầm lấy thẻ phòng, sau đó đứng dậy đi vào thang máy.
Lúc này, trong lòng hắn rất kích động, nghĩ đến mắt cá chân và những ngón chân trắng nõn của Giang Nhan, hắn liền cảm thầy thật hưng phấn.
Là một người yêu thích chân, hắn luôn đặc biệt chú ý đến chân của người phụ nữ, nhưng nhiều năm như vậy, hắn tiếp xúc với đủ loại mỹ nhân, người mẫu, không có chân phụ nữ nào có thể sánh được với Giang Nhan.
Hôm nay cuối cùng hắn cũng có thể biến ước mơ thành hiện thực, đừng nói chỉ một đôi chân mà cả người Giang Nhan đều là của hắn!
Trước khi hắn đến, còn đặc biệt mang theo một chiếc máy quay phim có độ nét cực cao, dự định sẽ quay chụp lại mọi tất cả mọi việc, thứ nhất là để làm kỷ niệm, thứ hai là để cho Lâm Vũ xem, để xả cục tức trong lòng hắn.
Khi đến cửa phòng 1801, Lý Tuần Dật cảm tháy tim đập nhanh, hắn từ từ để chiếc thẻ quét vào khe từ, sau đó nhẹ nhàng cầm tay cầm, chậm rãi mở cửa.