Chương 463:
“Tôi kiếm tiền trái lương tâm? Lời này của ông mới là vô liêm sỉ thực sự, giá thuôc của Thiên Thực Đường các ông cao hơn giá thị trường gập ba lần, quả thật là đang uông máu người!” Lâm Vũ lạnh lùng nói: “Còn về miêng dán tu cốt giảm đau các ông phát hôm nay, giá thành sản phẩm mỗi hộp sợ rảng cũng không vượt quá ba mươi tệ nhỉ? Nêu giá là chín trăm tám mươi tệ, vậy lòng dạ các ông thật đen tối!”
Trong lòng Vạn Duy Vận hồi hộp, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, không ngờ bị Lâm Vũ đoán chính xác, giá thành của mỗi hộp thuốc dán này quả thật cũng chỉ khoảng hai mươi tệ.
Mọi người nghe thấy lời này lập tức cũng xôn xao, nhôn nháo bàn luận lời Lâm Vũ nói là thật hay giả, nêu ở giữa thật sự có lợi nhuận lớn như vậy, vậy cũng lừa gạt người khác quá đáng rồi!
“Cậu ngậm máu phun người! Chỗ chúng tôi bán đắt là bởi vì y thuật của ông nhà chúng tôi ở trong đó, xứng đáng với cái giá đó, không giống cậu, treo đầu dê bán thịt chó!” Vạn Duy Vận nóng, nảy, lập tức chỉ vào Lâm Vũ máng: “Nếu không trong y quán của cậu sao có thể chẳng có một ai đến khám bệnh? Mọi người nói xem có đúng không?”
Mọi người bị lời này của ông ta kích động, cũng chú ý tới trong Hồi Sinh Đường không có một bệnh nhân nào, lập tức lại bàn luận tiếp.
“Đúng vậy, một bệnh nhân cũng không có còn mở y quán.”
“Phòng khám nhỏ đều có rất nhiều người bệnh, chỗ này của cậu ta lại chăng có ai, ,còn không biết xáu hồ mà mở cửa.”
“Đúng vậy, chắc chắn là y thuật không giỏi!”
Vạn Hiểu Xuyên nghe những lời bàn tán này của mọi người, cười đắc ý, thật ra chỗ này của Lâm Vũ không có người bệnh nào, tất cả đều là bởi anh ta giở trò sau lưng, anh ta sớm đã cảnh cáo với người dân sống gần đó, đến phòng khám khác khám bệnh anh ta không quan tâm, nhưng nêu ai dám đến Hỗi Sinh Đường khám bệnh, chính là đối đầu với Thiên Thực Đường của bọn họ, sẽ bị ghi vào danh sách đen, sau đó cho dù là bệnh gì, Thiên Thực Đường bọn họ cũng sẽ không tiếp nhận khám.
Vì vậy cư dân xung quanh để tránh đắc tội với Thiên Thực Đường, cho dù có đau đầu nhức óc cũng sẽ không chạy tới chỗ này của Lâm Vũ.
Nghe sự nghỉ ngờ của mọi người, Lâm Vũ không những không tức giận, ngược lại còn cười nói: “Lệ đại ca, tôi nói gì với anh gì ý nhỉ, nước lặng chảy sâu, bây giờ là lc giương cánh rôi.
Lệ Chắn Sinh hơi ngắn ra, còn chưa hiểu có ý gì, Lâm Vũ đã quay đầu nói với Vạn Duy Vận: “Nếu ông đã nói y thuật của tôi không giỏi, vậy hôm nay chúng ta ở trước mặt mọi người so tài một chút, thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!