Chương 44: Không Đúng Kịch Bản Tên khốn này, thế mà không thèm nói lời nào à?
Tiết Thắm đợi hồi lâu nhưng không thấy Lâm Vũ trả lời, quay sang trừng Lâm Vũ một cách hung dữ.
Lâm Vũ thậm chí còn không để ý cô nói gì, lúc này anh đang chăm chú nhìn gương chiếu hậu bên phải, vẻ mặt nghiêm túc, sau khi suy nghĩ xong liền nói: “Một lát nữa cô quẹo phải, lên cầu Phong Lăng, qua cầu thì dừng xe lại.”
“Tại sao chứ? Tôi cứ không quẹo đấy!” Tiết Thắm tức giận nói, cô không phải tài xế của anh ta, mắc gì anh ta bảo đi đâu cô phải đi theo đó chứ.
“Phía sau có một chiếc Buick đi theo chúng ta từ nãy đến giờ.”
Lâm Vũ bình tĩnh nói.
“Hả? Thật hay giả vậy? Vậy để tôi báo cảnh sát!” Giọng điệu của Tiết Thắm có chút hoảng loạn.
Cô xuất thân cao quý, cuộc đời hơn 20 năm trôi qua êm đềm, chưa từng gặp phải chuyện như vậy nên không tránh khỏi có chút hoảng hốt.
“Tạm thời tôi vẫn không chắc bọn họ có phải là nhắm đến chúng ta hay không. Nếu là hiểu lầm thì khổ.” Lâm Vũ nói, thực ra anh sợ rằng báo cảnh sát sẽ hù bọn họ chạy mắt, như vậy anh không có cách nào điều tra ra người đứng đằng sau.
Bởi vì cho dù bây giờ có hù được bọn họ chạy mắt, nhưng trong tương lai bọn họ vẫn sẽ tìm cơ hội động thủ thôi.
ì ï “À.” Tiết Thắm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chắc là Lâm Vũ lo lắng hơi quá.
Tuy nhiên, cô vẫn theo lời Lâm Vũ nói, lái xe lên cầu bắt qua sông, sau khi qua cầu thi dừng xe lại.
“Ủa? Bọn họ sao dừng xe lại rồi?” Nhìn thấy xe của Tiết Thắm dừng lại, Trương Mồm To đang ngồi trong chiếc Buick Regal nhanh chóng ra lệnh cho người của mình dừng lại.
“Đại ca, buổi tối ở đây không có bóng người, bọn họ cô nam quả nữ, lẽ nào ở trên xe chơi…” Một tên tóc vàng cười thô bỉ nói, vẻ mặt vô cùng dung tục.
“Vậy thì không được rồi, đây là người phụ nữ của Trịnh Thiếu gia, nhanh lên, bảo bọn thằng Báo lên phía trước chặn đầu lại.”
Trương Mồm To phân phó đàn em.
Sau đó anh ta gửi tin nhắn cho Trịnh Thiên Y, nói rằng trong hai mươi phút nữa anh ta sẽ giải quyết xong Lâm Vũ, bảo Trịnh Thiên Y lúc đó đến diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau khi xe dừng lại, Lâm Vũ và Tiết Thắm ngồi yên trên xe không nhúc nhích, nhìn thấy chiếc Buick Regal cũng dừng lại theo, Lâm Vũ không khỏi thắc mắc, tại sao bọn họ còn chưa động thủ?
Đúng lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe khách, ọp ẹp dừng lại canh ngay đầu xe Tiết Thắm. Ngay sau đó từ trên xe bước xuống bảy tám người, trên tay ai nấy đều cầm thanh sắt hoặc dao rựa, dáng vẻ vô cùng hung ác.
Những người trên chiếc Buick Regal cũng lập tức bước xuống, tổng cộng có năm người, mà tay bọn chúng cũng đều cầm vũ khí.
Tiết Thắm bị doạ đến ngây người, e rằng khả năng cao là những người này đều đến tìm cô, bởi vì cô vừa rồi mới đoạt được quyền đại lý bán hàng của Versace, không ít người ghen tị với cô, cũng khó tránh khỏi có người ác ý muốn trả thù cô.
“Đừng sợ.” Lâm Vũ nhẹ giọng an ủi cô, sau đó mở cửa xe bước xuống.
Lần trước anh từng bị tên mặt sẹo chặn đường khi ở cùng Giang Nhan, cho nên đối với tình huống này anh cũng không có phản ứng quá lên.
Tuy nhiên, điểm khác biệt giữa hai lần là, lần trước tên mặt sẹo nhắm vào Minh Thư Thiếp trong tay anh, nhưng lần này, mục đích thật sự của bọn là loại bỏ anh.
“Cô gái nhỏ, cô dám dành chuyện làm ăn của ông chủ chúng tôi, cô chán sống rồi à?”
Trương Mồm To tiến lên đọc y theo những lời thoại đã bàn với Trịnh Thiên Y, bởi vì anh ta dáng vẻ vốn đã xấu xí, vẻ mặt lại hung ác, quát tháo dữ tọn như vậy lại càng đáng sợ.
Tiết Thắm nghe thấy bọn người này thực sự là nhằm vào mình, sắc mặt tái nhợt cả ra, không khỏi nắm chặt lòng bàn tay đến trắng bệch, nói với Lâm Vũ: “Người bọn họ nhắm đến là tôi.
Không liên quan gì đến anh. Anh mau chạy đi.”
Lâm Vũ nghe vậy có chút kinh ngạc, nhìn Tiết Thắm với ánh mắt khó tin, người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo, thậm chí có chút xấu tính này, lại có một mặt vĩ đại như vậy sao?
“Tụi bây đâu, trước tiên đánh tàn phế tên tiểu bạch kiểm này cho ta, sau đó lột sạch người phụ nữ này. Anh em mình cùng nhau hưởng thụ!” Trương Mồm To cười to, càn rỡ nói.
Vị trí của cầu Phong Lăng rất hẻo lánh, lại là khu thương mại mới, về đêm hầu như xung quanh không một bóng người.
Chính vì vậy Trương Mồm To mới dám không kiêng dè ai như vậy.
Nếu không phải nhận tiền của Trịnh thiếu gia, Trương Mồm To thực sự muốn đè Tiết Thắm ra ngay tại chỗ.
Dù sao loại phụ nữ ở đẳng cấp này, trong đời anh ta đừng nói đến có thể thân mật, đến gặp được cũng khó nữa là.
Đám côn đồ nghe vậy lập tức trở nên phấn khích, la hét xông lên.
Mặc dù Trịnh thiếu gia đã ra lệnh không được chạm vào Tiết Thắm, nhưng nhiều người đánh nhau loạn cả lên, khó tránh khỏi vô tình va vào cô.
“Cô sợ sao? Nếu sợ thì nhắm mắt lại, chuyện này để tôi giải quyết.” Lâm Vũ nhẹ giọng nói với Tiết Thám.
Đôi mắt long lanh của Tiết Thắm mở to kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, hốc mắt đã hơi đỏ lên, cảm động nói: “Anh có thể tự mình bỏ chạy mà, chuyện này vốn không liên quan đến anh.”
“Sao lại không liên quan chứ? Cô là cháu gái của Tống lão, tôi đương nhiên phải bảo vệ tốt cho cô.”
Lâm Vũ khẽ cười, nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Tiết Thám, liền vỗ vai an ủi: “Đừng quên, tôi là người cứu cô gái nhỏ thoát khỏi tòa nhà cháy hai mươi tầng đấy.”
Mắt Tiết Thắm trừng to hơn, thậm chí phảng phất có chút đắc chí, anh cuối cùng cũng thừa nhận rồi!
Trong khi hai người họ đang nói chuyện, một nhóm côn đồ giương nanh múa vuốt lao tới, gậy gộc trên tay không chút thương tiếc bổ về phía Lâm Vũ.
“Nhắm mắt lại!” Lâm Vũ lại khuyên nhủ Tiết Thắm, sau đó thân hình đột nhiên trở nên mơ hồ như một cái bóng.
Tiết Thắm nghe lời anh nhắm mắt lại, nghe thấy xung quang vang lên tiếng la hét và tiếng xương gãy trong lòng vô cùng kinh hãi, lông mi run lên, nắm đắm thật chặt, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt.
Cô cảm thấy thời gian dài vô cùng, từng giây từng phút đều như đang giày vò cô.
“Được rồi, cô có thể mở mắt ra rồi.”
Giọng nói dịu dàng của Lâm Vũ lại vang lên.
Nghe tháy tiếng Lâm Vũ, cô không thể đợi được nữa, mở mắt ¡ ra. Thật ra chỉ mới qua vài phút mà thôi, nhưng cô ta cảm thây như thể một thế kỷ đã trôi qua.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt cô lập tức hết sức kinh hãi.
Đám thanh niên côn đồ lúc nãy vẫn còn giương nanh múa vuốt, bây giò tất cả đều lăn trên mặt đất, ôm ngực hoặc bụng kêu gào.
Chỉ còn Trương Mồm To lúc này vẫn còn nguyên vẹn đứng trước chiếc Buick. Có điều anh ta đang há hốc mồm, mắt mở trừng trừng nhìn Lâm Vũ như thể vừa nhìn thấy ma vậy.
Anh ta thậm chí còn chưa nhìn rõ Lâm Vũ ra tay như thế nào, đàn em của anh đều đã ngã xuống cả rồi.
Anh cảm thấy đũng quần mình có chút lành lạnh, một dòng nước tiểu theo đó từ từ lan xuống.
Cảm giác kinh hoàng hoàn toàn phá tan hàng phòng ngự trong lòng anh rồi, anh lúc này cũng không thể lo cho đám đàn em nữa, quay đầu chuẩn bị lái xe bỏ chạy.
Nhưng anh ta vừa quay đầu lại thì đã thấy Lâm Vũ đột nhiên đứng trước mặt.
*AI Có mai” Trương Mồm To kinh hãi, ngã bệt ra đất.
“Mày gọi tao như vậy, hình như cũng không sai.”
Lâm Vũ lẫm bẩm tự cười, sau đó giơ chân giẫm lên mắt cá của Trương Mồm To.
“AI Đau quát! Đau quá!”
Trương Mồm To hét lên, hai tay quơ loạn trên không trung.
“Nói đi, ai phái mày tới?” Lâm Vũ lạnh lùng hỏi.
Anh nhất định phải tìm ra kẻ đứng đằng sau, như vậy mới tránh được phiền phức về sau, nếu không Tiết Thắm sẽ mãi ở trong tình thế nguy hiểm.
Đây là người đàn ông rụt rè bị cô bắt nạt trong trung tâm mua sắm sao?
Đứng ở phía xa, Tiết Thắm ngây ngốc nhìn chằm chằm Lâm Vũ, rõ ràng là đứng hình luôn rồi, trong đáy mắt hiện lên vẻ hưng phấn cùng ngưỡng mộ không thể diễn tả nỏi.
Những năm gần đây, lý do khiến cô lạnh nhạt với đàn ông là vì xung quanh cô không có người đàn ông nào tài giỏi hơn cô cả.
Cô có thể tự nuôi sống chính mình, tự bảo vệ bản thân. Cô mạnh mẽ đến mức không cần ai chăm sóc. Vậy hà cớ gì phải cần tìm một người đàn ông chứ?
Đặc biệt, có rất nhiều tên đàn ông thối chỉ biết khua môi múa mép chứ không hề có năng lực thực sự, về lâu về dài cô nảy sinh lòng căm thù đàn ông rồi phát triển dần biến thành đồng tính luyến ái.
Bởi vì so với đàn ông, tình cảm của phụ nữ thuần khiết hơn nhiều, ít nhất là sẽ không thèm muốn thân thể của cô.
Nhưng mà lúc này Lâm Vũ xuất hiện, cô đột nhiên có một nhận thức mới về đàn ông. Hóa ra loại đàn ông vừa có năng lực vừa có trách nhiệm trong truyền thuyết thực sự tồn tại.
Lúc này, cách đó 3 km, có một chiếc Lamborghini màu đen đang đậu bên đường.
Trịnh Thiên Y nằm trên ghế lái xe, hai tay gác sau đầu, thoải mái ngâm nga một bài hát, anh ta đang rất vui vẻ. Hà Gia Vinh, thằng ôn con rác rưởi, mày dám tranh giành phụ nữ của ông à?
Ông đây sẽ khiến mày đến lúc chết cũng không biết mình chết thế nào!
Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ Rolex vàng trên tay, thấy đã gần đến giờ, anh vội ngồi dậy xịt chút nước hoa nam lên người, sau đó khởi động xe phóng nhanh về hướng cầu Phong Lăng.
Từ xa, anh nhìn thấy xe của Tiết Thám bị hai chiếc xe chặn lại, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười đắc thắng. Tên Trương Mồm To này được đấy, làm việc không tệ.
Ngay sau đó, anh nhấn mạnh ga phóng tới, phanh gấp, dừng xe lại, nôn nóng chạy xuống hét lên: “Tiết Thắm, đừng sợ, có tôi đây!”
Đến khi chạy đến phía trước, anh sững sờ, tại sao người ngã xuống đất lại toàn là đàn em của anh ta? Hà Gia Vinh đâu?
“Sao anh lại ở đây?” Tiết Thắm lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Trịnh Thiên Y nuốt nước bọt, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
Sai kịch bản nghiêm trọng rồi!
Những câu thoại mà anh ta học thuộc lúc này không hề có đất dụng võ.
“Tôi, tôi đến cứu cô…”
Ngập ngừng một lúc lâu, anh mới định thần lại, sờ sờ đầu mình ngại ngùng nói.
“Không cần nữa, Gia Vinh đã xử lý bọn họ rồi.” Tiết Thắm nhìn anh ta cười khinh thường.
Gia, Gia Vinh?
Họ Hà đâu? Không thèm kêu họ nữa rồi 4?