Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cực Phẩm Ở Rể - Lâm Vũ Giang Nhan

Chương 273:

 

Thật ra mấy năm nay anh ta làm việc tại một công ty điện ảnh ở Hollywood không được tốt lắm, đã gần tới mức bị cho thôi việc, vì vậy vừa nghe nói đãi ngộ trong nước tốt, liền nóng lòng vội vã quay về.

 

Nhưng Dương Tư Diễu này quả thật tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng, cũng có chút trình độ về lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

 

“Vậy anh cũng từng làm việc ở Hollywood rồi, trong nước làm gì có công ty nào có thể chứa được con cá lớn như anh chứ?” Vệ Tuyết Ngưng tò mò hỏi.

 

“Có chứ, Thanh Hải giờ không phải sắp xây dựng phim trường Vạn Ngu sao?” Dương Tư Diễu cười ha ha nói: “Chính phủ đặc biệt đón chúng tôi trở về.”

 

*Phim trường gì?” Lâm Vũ buồn bực hỏi.

 

“Phim trường Vạn Ngu.”

 

Dương Tư Diễu có chút miệt thị nhìn Lâm Vũ, giọng nói không khỏi nặng thêm một chút, lạnh lùng nói: “Anh quả thật là một tên nhà quê, Quách tổng của Hồng Kông đã đâu tư dự án phim trường lên tới hàng chục tỷ vào thành phố Thanh Hải mà anh cũng không biết!”

 

Lâm Vũ nghe vậy lúc này mới phản ứng lại, dự án Quách Triệu Tông đầu tư tên là phim trường Vạn Ngu à, cái tên này anh cũng thật sự không biết, chắc là vừa mới đặt.

 

Nhưng anh nghe Dương Tư Diễu mắng bản thân mình như vậy trong nháy mắt có chút không vui, mình cũng sở hữu 10% cổ phần phim trường Vạn Ngu, nói cho cùng anh cũng là sếp của Dương Tư Diễu! Một nhân viên quèn như: Dương Tư Diễu lại dám ngông cuồng với sếp của mình như vậy?

 

Nhưng vẫn không đợi Lâm Vũ nổi giận, Vệ Tuyết Ngưng trước tiên cau mày trừng mắt với Dương Tư Diễu, lạnh lùng nói: “Có phải con người anh có tật xáu hay không, tôi đã nói rồi, bạn tôi tôi có thể mắng, cũng không đến lượt anh mắng!”

 

Nói xong cô ta không thèm để ý tới Dương Tư Diễu nữa, kéo tay Lâm Vũ đi sang một bên.

 

“Lưu manh, anh không cần quan tâm anh ta, người đó chỉ là một tên ngốc.” Vệ Tuyết Ngưng lo lắng trong lòng Lâm Vũ có khúc mắc, lên tiếng an ủi Lâm Vũ.

 

Hành động này của cô ta khiến Lâm Vũ cũng khá cảm động, cô gái này lại vì mình mà ngay cả ảnh có chữ ký cũng không cần nữa.

 

“Dạo này sức khỏe bác nhà thế nào?” Lâm Vũ nhớ tới Trịnh Vân Hà gần đây chắc cũng hồi phục khá ổn rồi, liền lên tiếng hỏi một câu.

 

“Rất tốt! May nhờ có chỗ thuốc Đông y đó của anh, lưu manh ạ!” Vệ Tuyết Ngưng có chút hưng phấn nói.

 

*Gọi là chú!”

 

Lúc này giọng nói của Trịnh Thế Phàm đột nhiên vang lên ở phía sau, tiếp đó liền thấy Trịnh Thế Phàm cầm rượu bước tới, trợn mắt với Vệ Tuyết Ngưng.

 

“Đúng vậy, cháu gái Tuyết Ngưng, sau này nhớ kính già yêu trẻ.” Lâm Vũ cười nói.

 

“Hừ!” Vệ Tuyết Ngưng hậm hực trợn mắt nhìn anh.

 

“Gia Vinh à, chuyện của chị tôi may nhờ có cậu, lần trước đi kiểm tra, kết quả chỉ ra chị ấy đã hồi phục vô cùng tốt, tế bào ung thư đã không còn lại bao nhiêu.” Trịnh Thé Phàm vui vẻ có chút không khép được miệng lại.

 

“Đây là điều tôi nên làm.”

 

Lâm Vũ cười, tiếp đó nhớ tới chuyện gì, vội vàng hỏi: “Trịnh tổng, anh có biết bí thư Tạ được điều chuyển đến đâu không?”

 

“Bắc Kinh!”

 

Trịnh Thế Phàm chỉ lên trên: “Cụ thể là chức vụ gì vẫn chưa rõ.”

 

*Ôi, vậy cái này lợi hại đó.” Lâm Vũ bắt giác có chút cảm thấy vui vẻ thay Tạ Trường Phong.

 

“Haiz, chuyện trong này không đơn giản như vậy, bề ngoài nhìn có vẻ là thăng chức, trên thực tế quyền lợi lại trở nên nhỏ lại.” Trịnh Thế Phàm lắc đầu cười khổ, con đường chốn quan trường, có lúc còn phức tạp hơn nhiều trên thương trường.

 

“Hả? Hóa ra là ngoài lên trong xuống à? ” Lâm Vũ bắt giác nhíu mày.

 

“Nhưng bí thư Tạ lại khá vui vẻ, đến tuổi này rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, lần này lấy được dự án lớn như vậy cho Thanh Hải, cũng coi như là tạo phúc cho dân chúng, công đức viên mãn.” Trịnh Thế Phàm cười nói.

 

“Đúng, bí thư Tạ vui là được.” Lâm Vũ gật đầu cười nói.

 

“Người đẹp, cô xem, đây là ảnh chụp chung của đồng nghiệp tôi và Gordon Leyitt.”

 

Lúc này Dương Tư Diễu lại tiến đến bên cạnh Vệ Tuyết Ngưng, đồng thời mở một tắm ảnh trong điện thoại đưa cho cô ta xem.

 

“Không thèm.” Vệ Tuyết Ngưng tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lên điện thoại của Dương Tư Diễu.

 

“Người đẹp, vừa rồi tôi nói sai rồi, cô đừng chấp nhặt với tôi.” Dương Tư Diễu lấy lòng nói: “Cô yên tâm, tôi bảo đảm trong vòng một tháng, có thể bảo bạn tôi xin được ảnh có chữ ký cho cô, nếu may mắn, còn có thể lấy được vé cho buổi gặp mặt fans đó.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!