Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cực Phẩm Ở Rể - Lâm Vũ Giang Nhan

Chương 213:

 

Khi người đàn ông tự luyến nhìn thấy Lâm Vũ uống xong, nước mắt anh ta tuôn rơi ngay lập tức, mặt anh ta tràn đầy hối hận và hận bản thân vì đã tin lời Lâm Vũ để bây giờ xấu hồ, tự nhắn thân vào con đường cùng.

 

“Mau lên! Có phải đàn ông không đấy.” Một tên xã hội đen cầm điều thuốc ném vào người người đàn ông tự luyến.

 

Người đàn ông tự luyến rùng mình sợ hãi, nhanh chóng chịu đựng mùi rượu nồng nặc rồi tăng tốc.

 

Nhưng mùi rượu này vô cùng nồng nặc, sặc sụa, cay cay cả cổ họng, người đàn ông tự luyến uống một ngụm lớn nghẹn ở cổ họng, “ầm” một tiếng, anh ta phun ra một ngụm, rượu trong chậu cũng tràn ra.

 

“Ai ya, kinh tởm, buồn nôn.”

 

Quần chúng xung quanh kinh hãi kêu lên một tiếng, lập tức tản ra bốn phía nhưng vẫn có một số người bị bắn lên người, lên giày khiến bọ họ cảm thấy buồn nôn.

 

Mấy tên tiểu tử bị bắn lên người, xông tới tát người đàn ông tự luyến hai cái rồi giận dữ nói: “Mẹ nó, mày có nôn ra thì cũng phải liếm lại cho bằng sạch, giữ chặt nó, liếm sạch.”

 

“Đúng, liếm sạch.”

 

*Liếm! Liếm! Liếm!”

 

Đám đông đột nhiên la hét, mạnh mẽ yêu câu người đàn ông tự luyến phải liếm rượu và thứ anh nôn ra trên mặt đất.

 

Người đàn ông tự luyến không kìm được nước mắt, cầu xin Lâm Vũ và Tiết Thắm: “Ông cố nội, Bà nội cố của tôi, tôi sai rồi, tôi chịu thua, tha cho tôi đi.”

 

Vốn dĩ Tiết Thắm chỉ bảo anh ta gọi bà cố nội, không ngờ.

 

rằng anh ta lại chủ động gọi cả ông cố nội, nghe vậy Lâm vũ và Tiết Thắm không tự chủ mà có chút khó xử.

 

“Được rồi, mọi người đừng làm khó anh ta nữa, uống rượu này vào thạt sự có chút khó chịu…”

 

Lâm Vũ vừa nói thì nắc một cái, mọi người nhất thời cười phá lên.

 

Người đàn ông tự luyến vội vã trả túi sách cho Tiết Thắm, nhân lúc mọi người không đẻ ý liền chuồn đi.

 

“Đi, chúng ta đi nhảy, giúp anh tiêu hóa rượu trong bụng.”

 

Tiết Thắm vô cùng hưng phắn, thấy Lâm vũ uống xong mà không có chuyện gì liền lôi tay anh chạy lên sân khấu.

 

Nhạc DJ ồn ào vang khắp khan đài, những người trên sân khấu nhảy múa loạn xạ.

 

Lâm Vũ chưa từng thấy qua những loại hành động này, từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên anh thấy ảnh tượng mọi người điên cuồng nhảy múa như này, anh chỉ có thể xấu hỗ làm theo người hác.

 

Nhìn thấy Lâm Vũ nhảy như chong chóng, Dịch Tần không khỏi bật cười, nắm lấy hai tay anh, quay lưng về phía anh, để hai tay anh đặt lên người mình, tỏ ý anh chỉ cần đung đưa thân theo tiết của của người cô là được.

 

Tiết Thắm là khách quen của quán bar, trước đây thường cùng một vài đồng nghiệp hoặc cô bạn của cô đến những nơi thế này chơi để giải tỏa áp lực công việc.

 

Vũ đạo của cô cũng vô cùng tốt, cơ thể uốn éo hài hòa, nhịp nhàng không thua gì những vũ công chuyên nghiệp.

 

Quần áo hôm nay cô mặc vốn dĩ đã rất gợi cảm, bây giờ vòng eo và hông lắc lư còn càng hấp dẫn hơn, ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô máu trong người Lâm Vũ sôi sục lên.

 

Đặc biệt để tăng giao lưu với anh, hai tay Tiết Thắm để lên hai bên đùi anh dần dần trượt xuống, cặp mông căng mịn không thể tránh khỏi có vài phần tiếp xúc thân mật với vùng kín của anh khiến tim anh đập nhanh hon.

 

Thực ra Tiết Thắm không có cố ý, chỉ là thói quen khiêu vũ với người khác trước đây của cô, trong bầu không khí huyên náo cô có chút kích động, nhưng sau khi cảm nhận được sự khác lạ vô cùng của Lâm Vũ, khuôn mặt cô ửng đỏ, nhanh chóng di chuyển thân thể về phía trước.

 

Nhưng Lâm Vũ ở phía sau đột nhiên kéo cô lại, cô sợ hãi hét lên “A”, sau đó cảm thấy thân thể ám áp của Lâm Vũ áp lên người cô, tiếp đó đầu tựa vào vai cô, miệng tràn đầy mùi rượu nói với cô: “Tôi… Tôi không được rồi… phải đi… đi thôi…”

 

Tiết Thám quay đầu nhìn Lâm Vũ, thấy tác dụng của rượu bắt đầu lên rồi, cô nhanh chóng ôm chặt lấy anh, gọi nhân viên trong công ty đến giúp đỡ đưa Lâm Vũ ra bãi đỗ xe, gọi người đến lái xe hộ.

 

Tiết Thắm một bên lấy tay lau mồ hôi cho Lâm Vũ, một bên nói với lái xe: “Bác tài, đưa chúng tôi đến khách sạn Shangri-La.”

 

Đây cũng là câu cuối cùng Lâm Vũ nghe được, sau đó liền ngủ thiếp đi.

 

Khi anh tỉnh dậy lần nữa thì đã là sáng hôm sau, bởi vì anh đã tự tạo cho mình một đồng hồ sinh học lúc 6h sáng nên lúc này anh tỉnh dậy còn chưa đến 6h sáng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!