Chương 135:
Trước khi cắt đá, người thợ cắt đá đi đầu đã nói ra, từ góc độ của mình, ông ta đã thấy rõ mặt cắt bên trong, không chỉ có toàn màu xanh, mà còn là một cái tinh xảo!
Ngay khi giọng nói của ông ta rơi xuống, đá tách ra làm hai nửa, hai phần đều tinh khiết và xanh tươi.
“Trời ạ! Chín viên đầy màu xanh!”
“Không thể tin được! Không thể tin được!”
“Không hối hận! Tận mắt chứng kiến cảnh này, ta cả đời này không hồi hận!”
“Vị thần anh trai này! Thần tuyệt đối!”
Những người xem vui mừng đến mức họ thậm chí còn tuyên bố khen ngợi Lâm Vũ.
Khuôn mặt của Chung Phàm và Quốc Tự Liễm đã tái đi vì sợ hãi, cả hai nháy mắt với nhau và bắt đầu di chuyển chân, định lẻn đi trong khi đám đông không chú ý.
“Bác sĩ Chung, anh có chuyện gì, anh muốn chạy sao?
Vậy thì anh là con của ông đây!”
Lâm Vũ nhìn thấy những cử động nhỏ của họ trong mắt anh, không vội vàng nói.
Chung Phàm và Quốc Tự Liễm sắc mặt đột nhiên run lên, Chung Phàm sắc mặt bình tĩnh quay lại, lạnh lùng nói: “Ăn thì ăn, ai sợ ai!”
Nói xong đi tới máy cắt hai bước, nhìn vật thải lớn nhỏ màu đen, trong nội tâm đột nhiên do dự, đấu tranh, nếu ăn những thứ này, còn không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Vẻ mặt của Quốc Tự Liễm đã bước tới hai bước, cầm lấy cục đá thải trên mặt đất nhét vào miệng.
Chung Phàm khi nhìn thấy điều này đã phải ngồi xổm xuống, bắt đầu ăn với vẻ xáu hổ, suýt nữa thì nôn ra ngay.
khi vừa cắn miếng đầu tiên.
Những thanh phê liệu này cực kỳ thô ráp và có mùi lạ, rât khó nuốt.
Anh ta đang khóc và nước mắt anh sắp trào ra.
Khuôn mặt Quốc Tự Liễm cũng chẳng khá hơn anh ta, vẻ mặt chua xót, nuốt nước bọt ừng ực, chỉ cảm thấy cổ họng đá rát.
Đám đông người xem chế nhạo sự xuất hiện của họ, thậm chí nhiều người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh và quay video, chẳng khác gì đang xem khỉ trong vườn thú Ước tính từ hôm nay trở đi, hai người này sẽ không còn mặt mũi nào để trà trộn vào vòng cờ bạc.
“Bác sĩ Chung, nếu ăn xong nhiều chất thải như vậy sẽ giết chết anh. Tôi đề nghị anh chọn phương án thứ hai.”
Lâm Vũ hả hê nói.
“Hay là bỏ qua cho họ đi.” Giang Ngật đi tới nói nhỏ với Lâm Dư, dù sao cô và Chung Phạm là đồng nghiệp cùng bệnh viện.
“Được rồi, bác sĩ Chung, đừng ăn. Vì vợ tôi đã cầu xin giúp anh, tôi sẽ để anh đi lần này, nhưng tôi khuyên anh sau này đừng nên làm những việc kém đạo đức hơn.”
Nhìn thấy họ gần như bị tra tắn, Lâm Vũ để họ đi.
Chung Phàm và Quốc Tự Liễm ngay lập tức nhổ viên đá ra khỏi miệng, rồi bóp cổ họng, có gắng nhỏ viên đá ra.
Lâm Vũ kinh tởm liếc nhìn bọn họ, lập tức thu dọn chín viên đá thô của mình, mang theo Giang Nhan và Hà Kim Tường xuống lầu.
Khi những người xem nghĩ đến việc tìm kiếm anh, anh đã chuồn mắt.
Lúc trở lại, Lâm Vũ sợ đá thô sẽ bị vỡ, nên dùng dây thừng cố định chúng vào ghế phụ, mặt khác muốn chạy ra phía sau ngồi cùng Giang Nhan.
“Chỉ có một chỗ ngồi. Làm sao chúng ta ngồi được?”
Giang Nhan cau mày, lạnh lùng nói: “Hay là cát thùng các tông rồi ngồi vào thùng xe.”
“Nhiều chỗ như vậy, chúng ta có thể ngồi được, tôi sẽ ôm cô.” Lâm Vũ cười xấu đối Giang Nhan.
“Ôm tôi?”
Giang Nhan hỏi trong tiềm thức, sau đó lập tức có phản ứng, mặt lập tức đỏ bừng.
Nếu Lâm Vũ ôm cô, không phải là muốn mông cô ngồi lên đùi anh sao? Thật không rẻ chút nào, tên khốn này!
“Không vui thì ngồi vào hòm!”
Lâm Vũ cười nói, sau đó liền xông lên từng bước một, trước ngồi lên ghé sau.
“Anh không biết xáu hổ!” Giang Nhan tức giận chửi bi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!