Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cực Phẩm Đại Tiểu Thư - Tần Mộ Dao

Tần Mộ Dao xoay người nhìn về phía Ngưng Sương, quả nhiên đúng như nàng suy nghĩ, trong nháy mắt khi nàng xoay người nhìn về phía Ngưng Sương, rõ ràng phát hiện trên mặt Ngưng Sương lập tức cứng đờ, trong mắt cũng hiện lên thần sắc không biết nói gì.

Trong lòng Ngưng Sương đột nhiên ngẩn ra.

Quả nhiên là nàng ta! Tần Mộ Dao? Vì sao nàng ta lại ở đây? Không phải nàng ta đã gả cho Tề Duệ sao?

Nghĩ đến những tin tức mình có được, khϊếp sợ trong mắt Ngưng Sương càng thêm mãnh liệt, những tin tức nàng có được đều nói Tần Mộ Dao ở bên kia không có chút động tĩnh gì.

Nàng ta thân đã là Duệ Vương phi, không phải nên ở Tây Nhạc quốc, không phải nên ở Duệ Vương phủ sao?

“Sương Nhi muội muội, sắc mặt của muội thật không tốt, không chào đón ta sao?”

Tần Mộ Dao thản nhiên nhếch miệng, ngữ khí mang theo một tia trách cứ, nhìn thấy Ngưng Sương khϊếp sợ, trong lòng nàng lại cảm thấy thật vô cùng vui vẻ. Thật không ngờ nàng sẽ đến sao?
“Sao… sao có thể? Tỷ tỷ có thể đến đây, chúng ta có thể một nhà đoàn tụ, đương nhiên rất tốt! Sắc mặt của muội tệ lắm sao? Có lẽ chỉ bởi vì vừa rồi bên ngoài rất lạnh, bị đông lạnh!”

Ngưng Sương nheo mắt, mất tự nhiên sờ sờ hai má, trong đầu vẫn quanh quẩn nghi hoặc.

Vì sao tin tức Tần Mộ Dao đến đây lại không truyền đến cho nàng?

“Phải không? Vậy Sương Nhi muội muội cần phải bảo trọng thân thể.”

Tần Mộ Dao nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Ngưng Sương, trong mắt xẹt qua một vệt sáng âm trầm, cố ý nói.

“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.”

Ngưng Sương nhắm mắt, Tần Mộ Dao đến nơi này chắc chắn là một bất ngờ ngoài ý muốn lớn nhất của nàng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hành động của nàng, hoài nghi của Tần Mộ Dao với nàng, nàng đã nhìn thấy rõ, chỉ có điều sau này nàng nên làm thế nào để hóa giải hoài nghi của nàng ta với nàng?
Ngưng Sương nhíu chặt mi, trong lòng vẫn chưa khôi phục được sự kinh ngạc khi thấy Tần Mộ Dao đột nhiên đến đây, sao nàng lại không biết chút tin tức nào? Trong đầu hiện ra một thân ảnh, trong lòng không khỏi run lên.

“Rốt cục người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ, Trẫm lập tức cho người chuẩn bị, đón Dao Nhi tiến cung.”

Tần Tấn cao giọng nói, trên mặt khó nén ý cười, Tần phu nhân cũng đang có ý này, phụ họa lời ông.

Nghe tin đó, vẻ trầm tĩnh vốn có trên mặt Vũ Văn Hạo Thiên hơi cau mày.

Dao Nhi muốn tiến cung? Trong lòng dường như có chút không nỡ, dừng ở Tần Mộ Dao, hắn phát hiện, nàng mặc một thân màu tím, hôm nay thoạt nhìn vô cùng chói mắt, vô hình bên trong lộ ra một loại cảm giác cao quý tự nhiên, rõ ràng nàng và Ngưng Sương giống nhau như đúc, nhưng cảm giác lại khác hẳn. Dao Nhi giống như một ngôi sao sáng, khiến người ta không nhịn được mà nhìn theo, nhưng Ngưng Sương lúc ở trước mặt Tần Mộ Dao, luôn luôn có chút mất tự nhiên, thật giống như nàng ta chỉ là cái bóng của nàng.
Muốn tiến cung sao?

Trong lòng Tần Mộ Dao run run, trên thực tế nàng vốn không muốn tiến cung, nhưng… Ánh mắt như có như không dừng ở trên người Ngưng Sương, đảo mắt nhìn về phía phu thê Tần thị, từ sau khi Ngưng Sương bước vào, nàng luôn cảm thấy hai người họ lại khiến nàng có cảm giác xa cách, lông mày càng nhăn chặt, Tần Mộ Dao lập tức biết mình nên làm thế nào.

Đảo mắt nhìn về phía Vũ Văn Hạo Thiên, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười tinh tế.

“Vậy đa tạ Vũ Văn Thừa tướng đã thu lưu ta hai ngày qua.”

Ý của Tần Mộ Dao quá rõ ràng, trong lòng Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một chút mất mát, nhưng trên mặt lại vẫn là ý cười như trước.

“Chúng ta là bằng hữu, không phải sao? Sau này nếu Dao Nhi muốn đến phủ Thừa tướng, tùy thời đều có thể đến chơi, Hạo Thiên tùy thời hoan nghênh.”
Thái độ của hắn với Tần Mộ Dao lọt vào trong mắt phu thê Tần thị, lập tức nao nao, nghĩ đến ý đồ tác hợp Ngưng Sương với Vũ Văn Hạo Thiên, không khỏi liếc mắt một cái, đảo mắt nhìn về phía Ngưng Sương, lúc này nàng ta đang cúi đầu, giống như đang trầm tư, có chút không để ý đến những chuyện xung quanh.

Tần Mộ Dao giương khóe miệng, âm thầm ra hiệu cho Vũ Văn Hạo Thiên, muốn nhắc cho hắn nhớ đến chuyện họ đã bàn bạc cứ giao cho nàng. Vũ Văn Hạo Thiên khẽ nhíu mày, tuy rằng nghĩ không nàng ra hiệu là có ý gì, nhưng thông minh như hắn, nhìn cặp mắt vô cùng tự tin của nàng, liền ngầm hiểu được, chuyện sau đại lễ đăng cơ ngày mai sẽ không khiến mình thất vọng.

“Phụ mẫu, chúng ta hãy tiến cung đi! Sương Nhi muội muội, sau khi tiến cung, muội cần phải dẫn ta đi dạo nhiều một chút, muội quen thuộc hơn ta mà!”
Tần Mộ Dao hiền lành nói, dựa theo kinh nghiệm ở Tây Nhạc quốc, cho dù nàng có hoài nghi Ngưng Sương, cũng không thể biểu hiện ra trước mặt phụ mẫu, tuy rằng bây giờ nàng còn chưa biết vì sao bọn họ lại có thay đổi lớn như vậy, nhưng nàng tin rằng, chỉ cần có nàng ở đó thì nàng nhất định có thể tìm ra nguyên nhân khiến họ thay đổi!

“À… đương nhiên rồi.”

Vẻ mặt Ngưng Sương chợt lóe, trong đầu nàng giờ này toàn nghĩ đến chuyện vì sao mình không có chút tin tức nào về chuyện Tần Mộ Dao đến Bắc Tĩnh quốc, có ai đang cố ý gạt nàng sao?

Tâm thần ảo não, đột nhiên, nàng nghĩ đến một người, thân thể đột nhiên ngẩn ra, cũng chỉ có hắn có năng lực đó, giấu giếm nàng kín không kẽ hở như vậy!

***

Dưới ánh mắt kinh ngạc của cung nhân, Tần Mộ Dao đi vào trong điện mà phu thê Tần thị đặc biệt chuẩn bị cho nàng, Tần Mộ Dao tự nhiên nghênh đón tầm mắt mọi người, khóe miệng trước sau đều là ý cười ôn hòa, khiến người ta như tắm trong gió xuân.
“Công chúa, Hoàng Thượng phân phó nô tỳ đem đến thêm hai cái ấm lô ở trong phòng, người còn cảm thấy lạnh không?”

Nàng ta là cung nữ Thanh Lam hiện tại đang hầu hạ bên cạnh Tần Mộ Dao, một nữ tử vô cùng thanh tú, thoạt nhìn tuổi không lớn, nhưng cả người lại tản ra một loại lão luyện.

“Đã rất ấm áp.”

Tần Mộ Dao đánh giá nàng, trong lòng hiểu được có lẽ vì quy củ trong Hoàng cung mà khiến một nữ tử vô tư hoạt bát lại như bị che một tầng sa mỏng trước mắt.

Trong đầu hiện ra hình ảnh Hồng Anh, trước khi nàng rời đi, đã giao nàng ta cho Thương Kì Nhiên, nàng biết Thương Kì Nhiên sẽ giúp nàng bảo vệ cho sự an nguy của Hồng Anh, không biết hiện tại họ ra sao?

Tần Mộ Dao không khỏi thở dài, Thanh Lam là cung nữ trong Hoàng cung, sâu sắc nhận thấy động tác này của Tần Mộ Dao, nheo mắt, nhưng lại nháy mắt khôi phục bình tĩnh.
“Công chúa có tâm sự gì sao?”

Tần Mộ Dao giật mình, giương mắt nhìn về phía Thanh Lam, lập tức phát hiện ra tia khôn khéo trong mắt nàng ta, nhìn kỹ vài lần, Tần Mộ Dao đột nhiên cảm thấy thật ra nữ tử này vô cùng trí tuệ.

“Quan hệ của Ngưng Sương Công chúa và Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương như thế nào?”

Tần Mộ Dao cầm chén trà bên cạnh, khẽ nhấp một ngụm, lơ đãng hỏi.

Thanh Lam hơi hơi nhíu mi, nghĩ đến Ngưng Sương Công chúa có khuôn mặt giống nữ tử trước mắt như đúc, nàng cũng không tiếp xúc nhiều với nàng ta, chỉ có điều…

“Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương rất thương yêu Ngưng Sương Công chúa.”

Có bất cứ thứ gì tốt đều đem đến cung điện của Ngưng Sương Công đầu tiên, không chỉ có như thế, còn nghe nói Ngưng Sương Công chúa thường xuyên đưa ra ý kiến với Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương, mà hầu như mỗi lần như vậy họ đều tiếp thu!
“Hả? Vậy Ngưng Sương Công chúa ở trong Hoàng cung có gì bất thường không?”

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.

“Nô tỳ không rõ lắm, nhưng có một lần, nô tỳ nghe được cung nữ trong cung của Ngưng Sương Công chúa nói Ngưng Sương Công chúa thường xuyên đi đến một chỗ.”

Thanh Lam nói hết những gì mình biết ra, không giấu diếm gì cả.

“Hả? Chỗ nào?”

Tần Mộ Dao giật mình, nhưng cũng không biểu hiện cái giật mình vừa rồi ra ngoài, nàng ngầm có dự cảm, nơi Ngưng Sương thường đến có thể giúp nàng thấy mục đích của Ngưng Sương rõ ràng hơn.

“Cái này… nô tỳ không biết.”

Trong lòng Tần Mộ Dao hơi hơi mất mát.

Thường xuyên đi đến một nơi sao?

Nheo mắt, buông chén trà, bỏ ấm lô đang cầm trên tay vào túi, Tần Mộ Dao đi đến bến cửa sổ, nhìn tuyết trắng phủ kín bên ngoài, trong mắt xẹt qua một luồng hào quang.
Nàng đã có cách biết được rốt cuộc Ngưng Sương thường xuyên đi đến đâu!

Đúng lúc này, một thanh âm ‘tỷ tỷ’ truyền vào tai Tần Mộ Dao, lập tức, trên mặt Tần Mộ Dao nở rộ ra một chút ý cười nhu hòa, xoay người, quả nhiên thấy một thiếu niên chạy tới phía mình, thần thái hưng phấn trên mặt khiến vui sướng trong lòng nàng càng lúc càng lớn.

“Tỷ tỷ… Thiên Nhi nghe nói tỷ tỷ đã trở lại, lập tức liền chạy tới gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ, Thiên Nhi rất nhớ tỷ a!”

Thiên Nhi lôi kéo tay Tần Mộ Dao, gắt gao nắm chặt, lúc này, nó nhất định phải giữ chặt tỷ tỷ, bằng không nàng lại bỏ lại nó!

Thân thể Tần Mộ Dao hơi cúi xuống, xoa xoa đầu Thiên Nhi, bị vẻ hồn nhiên vô tư trong mắt nó hấp dẫn.

“Vì sao lại nhớ tỷ tỷ vậy!”

Thiên Nhi lập tức bĩu môi.

“Tỷ tỷ tốt với Thiên Nhi, không giống Ngưng Sương Công chúa, nàng ta chỉ cười với Thiên Nhi trước mặt phụ mẫu, bình thường cũng không thèm liếc nhìn Thiên Nhi đến một cái, có đôi khi còn lườm đệ! Thật hung dữ làm sao!”
Nghĩ đến nữ nhân có khuôn mặt và dáng vẻ giống tỷ tỷ như đúc, trong mắt Thiên Nhi liền dâng lên một tầng oán khí.

“Vì sao nàng ấy có dáng vẻ giống tỷ tỷ, nhưng lại không phải tỷ tỷ?”

Tần Mộ Dao giật mình, câu hỏi ngây thơ chất phác của Thiên Nhi khiến nàng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nheo mắt, trong lòng dâng lên một nghi vấn:

Ngưng Sương có thật là muội muội của nàng không?

Phụ mẫu hầu như là rất tin không hề nghi ngờ, nhưng nàng cứ có cảm giác Ngưng Sương có mục đích khác.

“Mới không gặp một thời gian mà sao Thiên Nhi lại có nhiều câu hỏi như vậy? Đệ chỉ cần biết rằng, người trước mắt đây là tỷ tỷ của đệ là được rồi!”

Véo véo cái mũi Thiên Nhi, Tần Mộ Dao kéo nó ngồi xuống tháp, bảo Thanh Lam chuẩn bị cho Thiên Nhi một ít điểm tâm mà nó thích ăn, nhìn Thiên Nhi vui vẻ ăn.
Đột nhiên, Thiên Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Mộ Dao.

“Tỷ tỷ, Thiên Nhi dẫn tỷ đến một chỗ!”

Nói xong, liền buông điểm tâm trong tay, kéo tay Tần Mộ Dao, còn không chờ Tần Mộ Dao phản ứng lại, kéo nàng đi ra ngoài cửa lớn.

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, chưa kịp mặc thêm áo choàng, lập tức một trận gió lạnh thổi vào áo Tần Mộ Dao, cả người bỗng lạnh run.

“Thiên Nhi, đệ muốn dẫn tỷ đi đâu?”

“Đến thì tỷ sẽ biết!”

Thiên Nhi cười khẽ quay đầu lại, cặp mắt hồn nhiên vô tư kia lóe sáng.

Rốt cục nguyện vọng của nó đã có thể thực hiện!

Đi xuyên qua vài hành lang vòng vèo, rốt cục hai người dừng lại trước một sân lớn, Tần Mộ Dao nhìn sân trước mắt.

Đây không phải là nơi Lạc Khinh Trần ở sao?

Thiên Nhi đột nhiên buông tay nàng ra, vội vã đẩy cửa ra, chạy vội vào trong viện.
“Sư phụ… Sư phụ…”

Lạc Khinh Trần trong phòng nghe thấy tiếng gọi, thân thể hơi hơi giật mình.

Không phải Thiên Nhi vừa mới rời đi sao? Sao lại quay lại nhanh như vậy?

Trên mặt lộ ra một tia uy nghiêm, đảo mắt nhìn về phía Thiên Nhi đang chạy vội về phía mình, ánh mắt rõ ràng dừng ở trên thân ảnh phía sau nó, ánh mắt phút chốc căng thẳng, trên mặt ngầm dâng lên một chút lo lắng.

Bên ngoài gió lớn mà Dao Nhi lại không mang áo choàng, chẳng may bị rét lạnh thì làm sao?

Hầu như là theo bản năng, Lạc Khinh Trần cởϊ áσ choàng trên mình xuống, nhanh nhẹn vòng qua Thiên Nhi, đi đến bên Tần Mộ Dao, khoác áo choàng lên vai nàng, còn không quên cầm tay nàng, lập tức cảm giác được một trận lạnh như băng, trong mắt hiện lên một chút sâu thẳm, thúc dục nội lực, truyền vào cơ thể nàng.

Tần Mộ Dao run run, giương mắt tiếp xúc với ánh mắt thật sự quan tâm của Lạc Khinh Trần, nhưng lại cảm thấy có chút hoảng hốt, nghĩ đến sự quan tâm của hắn trên đường đi Bắc Tĩnh quốc, Tần Mộ Dao rút khỏi tay hắn.
“Khinh Trần, ta không lạnh!”

Nàng mơ hồ nhận ra, sở dĩ hắn đột nhiên suy yếu như vậy có lẽ là vì đã dùng nội lực để chống lạnh cho nàng mà không nghĩ đến hậu quả. Nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của hắn, tuy rằng nay đã tốt lên rất nhiều nhưng nàng cũng không muốn hắn lại bị ngã xuống.

Cự tuyệt của nàng khiến trong mắt Lạc Khinh Trần xẹt qua một chút mất mát, lòng bàn tay trống trơn không có tay nàng, thật giống như trong lòng trống rỗng.

Nhận thấy được một tia đau đớn trong mắt hắn, Tần Mộ Dao lập tức cảm thấy áy náy, hít thở một hơi thật sâu.

“Chúng ta vào đi thôi!”

Nói xong liền bước vào trong phòng.

“Oa…”

Thiên Nhi quay đầu lại, nhìn thấy hai thân ảnh sóng vai trong tuyết, phút chốc ánh sáng trong hai mắt càng thêm chói lóa, quả nhiên là giống như trong tưởng tượng của nó, sư phụ đứng bên cạnh tỷ tỷ, cả hai người đều xinh đẹp như tiên, thật là làm người ta cảnh đẹp ý vui.
Hai người đi vào trong phòng, Tần Mộ Dao bị ánh mắt quái dị của Thiên Nhi nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút không hiểu, đang định mở miệng đánh vỡ cảm giác xấu hổ này, lại bị Thiên Nhi giành trước một bước.

“Tỷ tỷ, đệ vừa học vẽ xong, đệ vẽ cho tỷ xem được không?”

Thiên Nhi lôi kéo tay áo Tần Mộ Dao, trong mắt lóe lên ánh sáng chờ mong, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.

Tần Mộ Dao gật gật đầu, Thiên Nhi lập tức kinh hỉ lôi kéo nàng đi đến bên cạnh Lạc Khinh Trần, để hai người đứng chung một chỗ, còn cho hai người nắm tay nhau, cẩn thận đánh giá trong chốc lát, tiếp theo lại kéo đầu Tần Mộ Dao vào trong ngực Lạc Khinh Trần, lại nhìn trong chốc lát, mới vừa lòng tiêu sái đi đến trước bàn.

Tư thế như vậy khiến Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, cảm nhận được độ ấm từ bàn tay to lớn của Lạc Khinh Trần truyền đến và thân thể cứng nhắc của hắn, Tần Mộ Dao đang muốn đẩy Lạc Khinh Trần ra, lại nghe thấy Thiên Nhi ngăn cản.
“Đừng nhúc nhích… Tỷ tỷ đừng nhúc nhích, Thiên Nhi đang bắt đầu vẽ!”

Thiên Nhi cầm bút trong tay, trên mặt cười đến vô cùng sáng lạn.

Tần Mộ Dao nghi hoặc nhìn về phía Thiên Nhi.

“Thiên Nhi… đệ…”

Đến bao giờ mới xong, nàng còn không biết Thiên Nhi vẽ như thế nào nữa!

“Tỷ tỷ đồng ý với đệ rồi, tỷ muốn đổi ý sao?”

Thiên Nhi lã chã chực khóc.

Lông mày Tần Mộ Dao nhăn càng sâu.

Đồng ý với nó rồi? Nàng đồng ý là đồng ý xem nó vẽ, còn nắm tay Lạc Khinh Trần đứng yên một chỗ … Đây là cái gì vậy?

“Vậy là được rồi, tỷ tỷ, Thiên Nhi sẽ bắt đầu vẽ!”

Nói xong, bút trên tay dừng trên giấy tuyên thành, chốc lát lại ngẩng đầu, chốc lát lại vẽ tranh, chốc lát lại trầm tư…

Tần Mộ Dao nhìn cảnh tượng này, lập tức hiểu ra trong đầu Thiên Nhi suy nghĩ không giống bọn họ, nàng chỉ đồng ý xem nó vẽ thôi chứ chưa hề đồng ý trở thành mẫu cho nó vẽ, đảo mắt nhìn nhìn Lạc Khinh Trần, chỉ thấy ý cười trên mặt hắn, mái tóc màu bạc rối tung trên vai, cả người phiêu dật nói không nên lời.
Lạc Khinh Trần thản nhiên cười, trong lòng Thiên Nhi nghĩ gì, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra được, tác hợp hai người bọn họ phải không? Ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, hắn không bài xích kết quả này, ngược lại, thật ra trong lòng hắn lại có một tia chờ mong.

“Thiên Nhi là như vậy, nàng không cho nó vẽ, nó sẽ quấn quýt lấy nàng không rời.”

Lạc Khinh Trần nói, trong mắt hiện lên một tia sáng, hắn không thể không thừa nhận, trong chuyện này, trong lòng hắn có tư tâm.

Tần Mộ Dao nhìn dáng vẻ chăm chú của Thiên Nhi, trong lòng đã hiểu ra, tạm thời nhìn xem Thiên Nhi rốt cuộc có thể vẽ ra cái gì!

Cứ như vậy, Tần Mộ Dao và Lạc Khinh Trần nắm tay nhau, mặt Tần Mộ Dao hơi hơi dán vào trong ngực Lạc Khinh Trần, thậm chí nàng có thể nghe được tiếng tim hắn đập, dần dần, ngay cả tiếng tim mình đập cũng dồn lên theo hắn…
Thời gian dần dần đi qua, đúng lúc Tần Mộ Dao nghĩ mình sắp ngủ gật, rốt cục nghe thấy giọng hưng phấn của Thiên Nhi vang lên.

“Tốt lắm!”

Trên mặt Thiên Nhi mang theo tươi cười, vừa lòng nhìn bức họa của mình, lại nhìn hai người.

“Tỷ tỷ, sư phụ, hai người xem, có phải Thiên Nhi vẽ rất đẹp không?”

Tần Mộ Dao xoay xoay cái cổ mỏi nhừ, đi đến trước bàn, lúc tầm mắt nàng nhìn thấy cái gọi là bức họa của Thiên Nhi, khóe miệng nhịn không được run rẩy.

Đây…

Đây là Thiên Nhi vẽ?

Tần Mộ Dao có chút không biết nói gì nhìn Thiên Nhi hồn nhiên tươi cười, lại chuyển hướng sang Lạc Khinh Trần, lại nhìn thấy trong mắt hắn không hề giật mình, ngược lại vẻ mặt có vẻ như đã biết trước.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ xem…đệ vẽ có giống không?”

Thiên Nhi đem bức vẽ quý báu của mình đến trước mặt Tần Mộ Dao, mà lúc này trên mặt Tần Mộ Dao đã hơi mất tự nhiên, ánh mắt lại dừng ở bức họa kia.
Giống hay không giống? Trên giấy tuyên thành, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng không rõ hình dạng gì, có thật là vẽ nàng và Lạc Khinh Trần không?

“Giống, đương nhiên giống!”

Tần Mộ Dao mỉm cười, trên mặt Thiên Nhi đầy chờ mong, bảo sao nàng có thể nói là không giống?

Không khỏi liếc mắt nhìn Lạc Khinh Trần một cái, lúc gặp ánh mắt hắn, hình như cặp mắt đó đã nhìn thấu ý nghĩ của nàng, trên mặt lập tức xẹt qua một chút xấu hổ!

***

“Công chúa, đêm đã khuya, nô tỳ hầu hạ người đi nghỉ.”

Cung nữ cung kính tiêu sái đi đến trước mặt Ngưng Sương, thật cẩn thận nói, hôm nay sau khi Công chúa từ bên ngoài trở về, khuôn mặt vẫn cứ âm trầm, cả người tản ra một loại hơi thở khiến người ta sợ hãi, khiến cả cung điện không người nào không nơm nớp lo sợ, sợ chọc giận Công chúa này.
“Cút!”

Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng Ngưng Sương thốt ra, nghĩ đến chuyện hôm nay gặp Tần Mộ Dao, nàng liền không thể ngăn được phẫn nộ, nàng đã biết chắc chuyện Tần Mộ Dao sẽ đến, nhưng nghĩ đến việc mình không hiểu sao lại không biết được tin tức, nàng liền không thể bình tĩnh được.

Bắc Tĩnh quốc cũng có cứ điểm của Nguyệt cung bọn họ, bọn họ sẽ đưa tin tức định kỳ cho nàng, mà mấy lần truyền tin vừa rồi đều không nói cho nàng biết chút động tĩnh nào của Tần Mộ Dao bên kia, thực hiển nhiên, là có người cố ý muốn phong tỏa nàng về tin tức của Tần Mộ Dao.

Trong đầu hiện ra hình ảnh chủ nhân, hai tay theo bản năng nắm chặt nhau, phát ra tiếng răng rắc, không cần nghĩ cũng biết, giấu nàng tin tức của Tần Mộ Dao nhất định là chủ nhân bày mưu đặt kế!
Nha hoàn vừa nghe, vội vã rời khỏi phòng.

Trong phòng, quanh quẩn một cảm giác khiến người ta sợ hãi tức giận, đột nhiên, cửa sổ bị mở mạnh ra, một thân ảnh lén tiến vào, Ngưng Sương đột nhiên cả kinh, quay đầu lại, quả nhiên thấy Lộng Nguyệt xuất hiện trước mặt mình.

“Chủ nhân.”

Ngưng Sương đứng dậy cung kính hành lễ, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, đã lâu không gặp, nàng phát hiện ra nỗi nhớ nhung của mình với hắn vẫn còn quá sâu đậm.

Lộng Nguyệt thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, bình tĩnh ngồi xuống.

“Chuyện của ngươi làm được đến đâu rồi?”

“Mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch.”

Thân thể Ngưng Sương run run, trong lòng xẹt qua một chút mất mát.

Vừa thấy mặt đã chỉ nói đến nhiệm vụ của nàng, chẳng lẽ hắn không quan tâm chút nào đến cuộc sống của nàng ở Bắc Tĩnh quốc có ổn không, có thích ứng hay không sao?
“Hả? Thật sao? Con người Vũ Văn Hạo Thiên cũng không phải là dễ đối phó!”

Trong mắt Lộng Nguyệt thoáng hiện lên một tia âm trầm, hắn và Vũ Văn Hạo Thiên từng có vài lần gặp gỡ, cũng đã nghe không ít chuyện về hắn ta, nhớ tới những gì mình nghe được ở phủ Thừa tướng, phút chốc ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Vũ Văn Hạo Thiên…”

Ngưng Sương nheo mắt, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở phủ Thừa tướng hôm nay, sắc mặt của nàng càng thêm khó coi, Vũ Văn Hạo Thiên đối xử lễ độ với nàng, sao nàng có thể không nhìn thấy, chỉ là không muốn nói rõ ra mà thôi.

“Cho dù như thế nào, Vũ Văn Hạo Thiên không thể trở thành trở ngại của chúng ta!”

Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một tia sáng lợi hại, thanh âm cũng có thêm vài phần sát khí.

Nếu Vũ Văn Hạo Thiên là người nhà, sẽ là một người vô cùng tốt, nhưng mà nếu phải làm địch nhân, thì sẽ là uy hϊếp với hắn, lực lượng của nam nhân kia ở trên triều đình Bắc Tĩnh quốc quá mức cường đại, nhưng lại vô cùng trung thành với Hoàng thất Bắc Tĩnh quốc, khiến hắn không tìm thấy một khe hở để lợi dụng.
“Chuyện này Ngưng Sương đều đã có tính toán!”

Trong đầu Ngưng Sương hiện lên hình ảnh nữ tử đã trêu cợt nàng, lúc ấy nàng không phát hiện ra, hiện tại ngẫm lại, sự bảo vệ của Vũ Văn Hạo Thiên với nữ tử kia vượt quá tưởng tượng của nàng.

“Tốt lắm! Hy vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!”

Khóe miệng Lộng Nguyệt giương lên một chút ý cười, bên ngoài dường như lại bắt đầu có tuyết rơi, nghe nói Dao Nhi chuyển vào Hoàng cung, nếu đã đến đây, hắn hẳn là nên đi thăm nàng!

Ngưng Sương nhìn trong mắt hắn xẹt qua một chút nhu hòa, thân hình Ngưng Sương chấn động.

Hiện tại chủ nhân đang nghĩ đến Tần Mộ Dao sao? Cũng chỉ có những lúc hắn nhớ tới Tần Mộ Dao thì mới biểu hiện ra như vậy!

Trong lòng đột nhiên sinh ra một tia ghen tuông, nhìn thấy Lộng Nguyệt đang định đi, phút chốc tiến lên ôm lấy lưng hắn.
“Chủ nhân…”

Ngưng Sương thì thào ra tiếng.

“Còn có việc gì?”

Trong mắt Lộng Nguyệt hiện lên một chút không vui.

Giọng nói lạnh như băng khiến Ngưng Sương giật mình, mơ hồ nghe thấy sự tức giận đang dâng lên trong giọng nói của hắn, nhưng nghĩ đến chuyện Tần Mộ Dao, trong lòng xẹt qua một chút dũng khí.

“Chủ nhân… đã cố ý không cho Ngưng Sương biết chuyện Tần Mộ Dao đến Bắc Tĩnh quốc sao?”

Người Nguyệt cung chỉ biết nghe mệnh lệnh của một người là hắn, tin tức sau này, chắc chắn là mệnh lệnh của chủ nhân giấu diếm mình.

Lộng Nguyệt khẽ nhíu mày.

“Cho ngươi biết? Nếu cho ngươi biết thì ngươi sẽ làm gì?”

Lộng Nguyệt xoay người, đẩy Ngưng Sương ra, nhìn thẳng hai mắt của nàng, trong ngôn ngữ mang theo một tia khí phách khiến nàng kinh sợ.

Hắn quá rõ ràng tâm tư của Ngưng Sương, không biết rõ thân phận của mình, luôn mơ tưởng đến những gì không được phép, nếu không phải tác dụng của khuôn mặt của nàng ta, hắn đã sớm làm cho nữ nhân này biến mất!
“Ta…”

Ngưng Sương nheo mắt, thừa nhận ánh mắt của Lộng Nguyệt, theo bản năng nhắm chặt mắt lại, một khắc vừa rồi, nàng lại cảm giác được mình không thể che giấu cái gì trước mặt chủ nhân, cặp mắt lợi hại kia dường như đã nhìn thấu nội tâm của nàng.

“Chủ nhân, không có nàng ta, không phải kế hoạch của chúng ta càng dễ dàng thực hiện sao? Nàng ta là trở ngại của chúng ta…”

Ngưng Sương cố lấy dũng khí nói ra ý nghĩ của mình.

Không sai, nếu nàng sớm biết Tần Mộ Dao vào Bắc Tĩnh quốc, nhất định là sẽ không cho phép nàng ta an toàn đến Thương Lan.

Lời của Ngưng Sương còn chưa nói xong, liền cảm giác cổ mình bị một bàn tay to siết chặt, gần như khiến nàng không thể thở nổi, mặt đỏ bừng, Ngưng Sương nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, giờ phút này vẻ xinh đẹp của hắn khác một trời một vực với những việc hắn đang làm.
“Ngưng Sương, rốt cuộc là ngươi là chủ nhân hay ta là chủ nhân? Đừng tưởng rằng hiện tại ngươi là Công chúa Bắc Tĩnh quốc là có thể muốn làm gì thì làm, Bản cung nói cho ngươi, có thể cho ngươi trở thành Công chúa Bắc Tĩnh quốc, ta cũng có thể đủ thoải mái làm cho ngươi chẳng là cái gì cả!”

Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một chút ý tàn nhẫn, giống như trong tay mình đang siết lại không phải là cổ một người mà là một vật thể không có sinh mệnh.

“Khụ khụ…”

Sắc mặt Ngưng Sương trắng bệch, nàng biết nam nhân này chẳng những có thể quyết định thân phận của mình, còn dễ dàng khống chế sinh tử của mình, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, giờ khắc này, nàng đột nhiên hiểu ra, mình ngoại trừ là quân cờ, thật sự chẳng là gì cả!

Đến ngay cả quyền vụиɠ ŧяộʍ yêu hắn cũng không có!
Vì sao đều là nữ nhân, Tần Mộ Dao lại may mắn như vậy, có thể có được sự quan tâm của hắn?

Tầm mắt hai người cứ giao nhau như vậy, lực đạo trên tay Lộng Nguyệt không hề giảm bớt, ngược lại có xu thế càng ngày càng tăng.

Hắn muốn cho nàng rõ ràng một chút, nàng vĩnh viễn không được động tới Tần Mộ Dao!

“Ha ha… Chủ… Chủ nhân, người nói xem nếu Tần Mộ Dao biết thân phận và kế hoạch của người, liệu có thể tha thứ cho người không?”

Ngưng Sương đột nhiên cười, bọn họ mới là người trên cùng một con thuyền, không phải sao?

Quả nhiên, nghe câu đó, trên mặt Lộng Nguyệt phút chốc hiện lên âm hàn dày đặc, năm ngón tay nắm chặt chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, trong đầu hiện ra chuyện ngày ấy xóa đi trí nhớ của Dao Nhi, trên thực tế, trong lòng hắn hiểu được, một khi Dao Nhi nhớ lại, sẽ có hậu quả như thế nào.
Sợ hãi trong lòng hắn giờ phút này bị Ngưng Sương khơi lên, sắc mặt Ngưng Sương càng ngày càng khó chịu, áp lực trên cổ càng lúc càng lớn, nàng hầu như cảm giác được mình sắp hít thở không thông, nhưng nhìn thấy vẻ mặt trên mặt Lộng Nguyệt, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.

Sợ hãi? Hóa ra đường đường Lộng Nguyệt Cung chủ cũng có chỗ để sợ hãi!

Nghĩ đến đây, Ngưng Sương đột nhiên nở nụ cười, toàn bộ khuôn mặt tái nhợt lập tức nhăn nhó.

“Ngươi cười cái gì?”

Ánh mắt Lộng Nguyệt rùng mình.

“Chủ… Chủ nhân, người thích nàng ta, nhưng người biết rõ ràng là các người không có kết quả!”

Tuy Ngưng Sương cười, nhưng trong lòng lại chua xót nói không lên lời, tựa như nàng cũng biết rõ rằng nàng và chủ nhân không có kết quả, nhưng vẫn nhịn không được mà thích!

Sắc mặt Lộng Nguyệt càng thêm khó coi.
Kết quả? Hắn dường như không nghĩ đến chuyện này, hắn muốn kết quả sao?

Hoặc là, trong tiềm thức hắn biết, mình và Tần Mộ Dao là không có kết quả, hắn đã sớm biết Tần Mộ Dao sẽ là trở ngại lớn nhất của hắn, nhưng lại không muốn loại trừ trở ngại này!

Bàn tay nắm chặt cổ Ngưng Sương phút chốc buông ra, Lộng Nguyệt nhìn Ngưng Sương nằm trên mặt đất đang hít lấy hít để từng ngụm không khí, lập tức lại trở nên lạnh lùng.

“Có kết quả hay không không quan trọng, Bản cung chủ không muốn nhìn thấy nàng chịu bất kỳ thương tổn nào! Làm tốt chuyện của ngươi, nhớ rõ thân phận của ngươi, đừng để ta phải tự mình động thủ gϊếŧ ngươi!”

Lời Lộng Nguyệt vừa nói xong, ba cây ngân châm trong tay chợt lóe, giây tiếp theo, đâm vào thân thể Ngưng Sương, nghe thấy Ngưng Sương thét lớn một tiếng, trên mặt nhăn nhó, cố nén nỗi đau đớn vì bị ngân châm đâm vào, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
“Đây là trừng phạt của ngươi, cũng là cảnh cáo của ngươi, sau này, nếu còn để ta biết ngươi làm những chuyện không nên làm, trừng phạt sẽ không đơn giản như vậy mà thôi.”

Lộng Nguyệt lạnh lùng nói xong, rời đi không quay đầu lại.

Để mặc Ngưng Sương xụi lơ trên mặt đất, nhìn căn phòng trống rỗng, mồ hôi chảy thành dòng trên mặt, đau đớn này…

Trong lòng đột nhiên ngẩn ra, ngón tay Ngưng Sương gần như cắm vào da thịt, ngân châm của chủ nhân thường có bôi độc!

Đột nhiên, phụt một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong miệng Ngưng Sương phun ra, thấm đỏ y phục trắng như tuyết, nghĩ đến những thống khổ sắp tới của mình, trong lòng Ngưng Sương càng thêm sợ hãi…

Đêm còn thực dài, đồng thời, trừng phạt cũng thực dài…

***

Hôm sau, đại lễ đăng cơ cử hành đúng hạn, Tần Tấn nhận quỳ lạy của bách quan, chính thức trở thành Tân Hoàng của Bắc Tĩnh quốc.
Sau đó tiến hành xử lý Hoàng tử và phe phái Hoàng Hậu còn lưu lại của Tiên Đế, dĩ nhiên cuối cùng Ngưng Sương chủ động rút lại ý kiến của mình, ngược lại đồng ý với đề nghị của Vũ Văn Hạo Thiên và các đại thần.

Tần Mộ Dao giật mình, trong lòng vẫn không hề buông lỏng hoài nghi với Ngưng Sương, nàng cũng không tin Ngưng Sương lại đột nhiên tốt như vậy!

Sau đại lễ đăng cơ, Tần Mộ Dao liền ở luôn trong Hoàng cung, âm thầm quan sát hành động của Ngưng Sương, chỉ có điều liên tiếp mấy ngày Ngưng Sương đều không đi ra khỏi cung điện của nàng ta, điểm này khiến Tần Mộ Dao vô cùng kinh ngạc.

Lộng Nguyệt cũng có xuất hiện một lần, sau đó không thấy hắn nữa, mà Lạc Khinh Trần lại thường xuyên đến cung điện của Tần Mộ Dao, mỗi lần đều mang theo Thiên Nhi, mà hầu như lần nào Thiên Nhi cũng đều nghĩ ra một chuyện ngạc nhiên cổ quái gì đó để dẫn Lạc Khinh Trần sát lại nàng.
Tần Mộ Dao có chút bất đắc dĩ, nàng không muốn nhìn thấy sự thất vọng của Lạc Khinh Trần, chỉ cần nghĩ đến Lạc Khinh Trần vì chống lạnh cho mình mà suy yếu, lòng nàng liền mềm xuống.

Nhìn Thiên Nhi cười vui vẻ, nàng càng không đành lòng nhìn thấy vẻ ngoài ý muốn trên khuôn mặt ngây thơ vô tội của nó!

Cuộc sống của Tần Mộ Dao dần dần ổn định, mà từ Tây Nhạc quốc, một con ngựa đang ngày đêm chạy tới…

***

Tây Nhạc quốc.

Duệ Vương phủ.

Tề Duệ hung hăng đập vỡ chén trà trong tay, tầm mắt sắc bén bắn về phía thị vệ truyền tin.

“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?”

Thị vệ cả kinh, đến cả giọng nói cũng bắt đầu run run.

“Bẩm Vương gia, Mạc đại thiếu hắn… Mạc đại thiếu hắn không biết đã rời khỏi kinh thành từ khi nào.”

Tề Duệ không tin vào tai mình, Mạc Thiếu Khanh rời khỏi kinh thành, trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý tưởng.
Chẳng lẽ Mạc Thiếu Khanh đi tìm Dao Nhi? Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm bất an, lẽ ra hắn nên dự đoán được, Mạc Thiếu Khanh chiếm được đạo thánh chỉ kia, là muốn giao cho Dao Nhi mới đúng!

“Vậy những người khác của Mạc phủ đâu?”

Trong mắt Tề Duệ dâng lên một tia âm lệ.

“Mạc lão gia, Mạc Nhị phu nhân và Mạc Nhị thiếu gia cũng không ở trong Mạc phủ, hạ nhân của Mạc phủ cũng đã phân tán cả.”

Thị vệ tiếp tục nói, trong lòng cầu nguyện, Duệ Vương gia đừng tiếp tục tức giận nữa, bằng không người bị giận cá chém thớt đầu tiên sẽ là hắn!

Mọi hành tung của Mạc Thiếu Khanh đều cực bí ẩn, thành công giấu diếm được mọi người!

Tề Duệ hung hăng đẩy thị vệ ra.

Cũng không ở trong Mạc phủ! Thần sắc trên mặt lập tức càng thêm khó coi, thế còn một trăm ngàn lượng hoàng kim mà bọn họ đáp ứng đâu?
“Người đâu, cho dù như thế nào đều phải tìm bọn họ trở về!”

Tề Duệ ra lệnh, hắn không thể để Mạc Thiếu Khanh đi tìm Dao Nhi, càng không thể để Mạc gia cứ biến mất khỏi Tây Nhạc quốc như vậy, không ai biết rõ tác dụng của Mạc phủ ở Tây Nhạc quốc hơn hắn! Nếu vậy thì tổn thất của bọn hắn thật vô cùng lớn!

“Vâng!”

Thị vệ khúm núm lên tiếng trả lời, lúc đang sắp xoay người rời đi, lại nhìn thấy Mạc Yên đứng ở cửa, đi vào trong phòng.

“Vương gia, không cần đi tìm!”

Mạc Yên chậm rãi đi về phía Tề Duệ, nhìn thấy vẻ âm trầm trên mặt hắn, trên mặt cũng không có biến hóa quá lớn, nàng đã sớm biết, một khi Tề Duệ biết đại ca và gia đình bọn họ rời khỏi Tây Nhạc quốc, tất nhiên sẽ tức giận, nhưng nàng vẫn lựa chọn tới gặp hắn.

“Ngươi…”
Tề Duệ phẫn nộ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ nhân trước mắt.

“Vương gia, không cần đi tìm, nói không chừng ca ta và gia đình đã rời khỏi Tây Nhạc quốc, hẳn là người sẽ đuổi không kịp!”

Mạc Yên bình tĩnh nói, đã chuẩn bị cho việc bị hắn tức giận.

“Ngươi… đã biết từ trước?”

Tề Duệ nghiêm khắc chất vấn.

Mạc Yên gật gật đầu, vài ngày trước khi họ rời đi đã cho nàng biết tin.

“Tiện nhân!”

‘Chát’ một tiếng, một cái tát hung hăng đánh lên mặt Mạc Yên, lực đạo cường đại khiến Mạc Yên lập tức không giữ vững được thân thể của mình, lảo đảo một cái, toàn bộ thân thể đụng vào cạnh bàn, trên mặt đau đớn nóng rát, tóc xổ tung, lúc này nàng vô cùng chật vật.

“Vương gia, cho dù bây giờ người đánh ta, mắng ta cũng không thể thay đổi được sự thật.”
Mạc Yên cố nén đau đớn, khóe miệng giương lên một chút cười khổ.

“Hừ! Người đâu, dẫn nữ nhân này đi, từ hôm nay trở đi, thân phận của nàng ta sẽ thấp hơn tiện nô trong Vương phủ, mọi chuyện bẩn thỉu đều giao cho nàng ta làm!”

Tề Duệ lạnh giọng phân phó, thật ra hắn muốn xem, tài nữ đệ nhất ngày xưa, Đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước của Mạc gia, hiện tại không có sự hậu thuẫn của Mạc gia thì sẽ ra dáng vẻ gì nữa!

Thân thể Mạc Yên đột nhiên ngẩn ra, như bị sét đánh, không biết nói gì nhìn nam nhân trước mắt.

Thấp hơn tiện nô? Trước khi nàng đến đã mơ hồ đoán trước, chỉ cần mình không có sự hậu thuẫn của Mạc phủ thì sẽ không được Tề Duệ coi trọng, nhưng, nhưng không ngờ hắn lại biếm mình thành tiện nô!

Bọn họ từng có tình nghĩa phu thê một đêm, tại sao có thể đối đãi với nàng như vậy?
“Vương gia… Người không thể làm vậy với ta…”

Trong mắt Mạc Yên hiện lên một chút tuyệt vọng.

“Không thể? Vậy ngươi nói xem, ngươi còn có tác dụng gì?”

Tề Duệ lạnh giọng cười nói, dường như phát tiết hết tức giận của hắn với Mạc Thiếu Khanh lên người Mạc Yên.

Mạc Yên run run, ‘tác dụng’?

Hóa ra nàng với hắn mà nói, chỉ là một quân cờ mà thôi, chua xót trong lòng dường như bao phủ nàng, Mạc Yên cúi đầu, nhắm mắt, vuốt ve một con dấu trong tay, đó là bảo đảm cuối cùng của đại ca cho nàng, nàng nghĩ rằng mình sẽ không cần dùng đến nó, nhưng không ngờ nhanh như vậy, nó vẫn còn có tác dụng!

Khóe miệng tươi cười, Mạc Yên đứng dậy nhìn về phía Tề Duệ.

“Vương gia, tuy rằng Mạc gia đi rồi, nhưng vẫn còn một ít sản nghiệp của Mạc gia ở Tây Nhạc quốc, người cảm thấy đại ca của ta sẽ yên tâm để nô tì ở bên cạnh Vương gia như vậy sao?”
Nàng vốn cũng không muốn nhắc lại lời đại ca, nhưng hiện tại…

Trong lòng thở dài một hơi, nếu nàng không làm vậy, nàng biết hiện tại Tề Duệ muốn gì, mà đại ca cũng thấy rõ điểm này, mới có thể an bài như vậy cho nàng.

Nghĩ đến phụ mẫu đã cách xa mình, hiện tại nàng chỉ còn lại một mình…

Vươn tay, đưa vật mình đang cầm trên tay cho Tề Duệ.

“Đây là thư của đại ca ta, nô tì tin rằng, sau khi người xem xong sẽ hiểu.”

Phản ứng càng ngày càng khác thường của Mạc Yên khiến trong mắt Tề Duệ hiện lên một chút thâm thúy, nếu vừa rồi hắn không nhìn lầm, trong mắt nàng dường như có một tia mãnh liệt, không giống dáng vẻ dịu dàng thường ngày của nàng, tâm thần run run, tiếp nhận thư trong tay nàng, mở ra đọc, càng đọc vẻ mặt càng thêm âm trầm.

Hung hăng đập lá thư lên bàn.
Đáng giận! Cho dù Mạc Thiếu Khanh không ở đây, cũng có thể đủ kiềm chế hắn!

Hai tay phút chốc nắm chặt, dùng một trăm ngàn lượng hoàng kim làm bảo đảm cho Mạc Yên sao? Được lắm! Thật ra hắn muốn xem xem, một trăm ngàn lượng hoàng kim này rốt cục có thể bảo vệ Mạc Yên được bao lâu!

“Bản vương không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cút đi cho Bản vương!”

Tề Duệ hét lớn, ngữ khí nghiêm khắc lại một lần nữa đánh vào trên người Mạc Yên, giờ phút này nàng đã quen với việc đau lòng, im lặng xoay người, nàng không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai!

Mình cố chấp yêu nam nhân này, cuối cùng lại được hắn đối đãi như vậy, nàng biết, một khi Tề Duệ chiếm được thứ hắn muốn, nàng liền thật sự không có một chút lợi thế!

Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Yên xẹt qua một chút chua xót.
‘Tiện nô’? Cho dù tạm thời nàng chưa phải làm tiện nô, chỉ sợ một ngày nào đó cũng trốn không được!

Nàng nên làm gì bây giờ?

***

Vài ngày sau.

Bắc Tĩnh quốc.

Trên xe ngựa, Mạc Thiếu Khanh khó nén kích động trong lòng, từ sau khi tiến vào đất Bắc Tĩnh quốc, hắn liền đi cả ngày cả đêm, đi trước cả Mạc lão gia và Mạc Nhị phu nhân, hắn mỗi ngày đều đếm thời gian, chỉ cần đi nhiều thêm một khắc, khoảnh khắc hắn nhìn thấy Dao Nhi cũng ngắn lại một khắc. Sống hơn hai mươi năm, hắn chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, kéo dài như vậy, hắn hận mình không thể ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Dao Nhi, nói cho nàng, rốt cuộc hắn nhớ nhung nàng nhiều thế nào.

“Đại thiếu gia, đã vào đến Thương Lan thành, phủ đệ mới còn chưa bố trí xong, thuộc hạ đã mua một cái biệt viện, cũng khá yên tĩnh, bây giờ thuộc hạ sẽ dẫn người đi xem, nếu không hài lòng, thuộc hạ sẽ tìm một chỗ khác.”
Hắn là tổng quản sự của hiệu buôn Mạc gia ở Bắc Tĩnh quốc, hôm nay tự mình ra ngoài thành tiếp đón Mạc Thiếu Khanh.

“Ừ, những thứ ta bảo các ngươi chuẩn bị đã có chưa?”

Mạc Thiếu Khanh nheo mắt, vén màn xe lên nhìn tuyết đọng bên ngoài.

Bắc Tĩnh quốc này quả nhiên là giá lạnh, không biết Dao Nhi có thích ứng được hay không?

“Đều đã chuẩn bị tốt, để ở trong biệt viện.”

Tổng quản sự đáp lại, toàn bộ đều là những thứ thượng đẳng.

“Ừ, vậy là tốt rồi.”

Mạc Thiếu Khanh vừa lòng gật gật đầu, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn.

“Đại thiếu gia, hai ngày nữa chính là tiết Tuyết Thần thường niên của Bắc Tĩnh quốc, Đại thiếu gia có muốn an bài gì không?”

Lão quản sự như có chút đăm chiêu hỏi, những thứ da thú lông thú mà Đại thiếu gia cho người chuẩn bị đều thích hợp với nữ tử, không biết là ai có thể có cái vinh hạnh kia, có được những lễ vật quý giá này?
“Tiết Tuyết Thần?”

Mạc Thiếu Khanh giật mình.

Tổng quản sự thấy rõ nghi hoặc trong mắt hắn, tiếp tục giải thích:

“Đại thiếu gia, đại bộ phận Bắc Tĩnh quốc đều đã có tuyết rơi, tuyết ở Bắc Tĩnh quốc được cho là dấu hiệu lành, từ mấy trăm năm trước đã có hoạt động này, mọi người có thể cầu Tuyết Thần phù hộ bình an, cầu Tuyết Thần ban phúc, còn có thể cầu… nhân duyên! Tuyết Thần thực linh!”

“Nhân duyên?”

Trong mắt Mạc Thiếu Khanh hiện lên một tia sáng, trong đầu hiện ra hình ảnh Tần Mộ Dao, trong lòng như có chút đăm chiêu.

“Thật sự thực linh sao?”

Mạc Thiếu Khanh hỏi ra miệng, lại bị ý tưởng trong lòng làm cho kinh ngạc, hắn vốn không tin mấy thứ này, nhưng hiện tại, hắn lại nguyện ý tin tưởng!

“Đương nhiên, mời người mình yêu đến miếu Tuyết Thần bái Tuyết Thần, sẽ được Tuyết Thần phù hộ!”
Vẻ mặt Quản sự mang ý cười, xem ra lão đoán không sai, nói không chừng không lâu nữa, hiệu buôn Mạc gia bọn họ sẽ nghênh đón tân gia chủ mẫu!

“Thật sao?”

Mạc Thiếu Khanh thì thào nói, hay là, mình nhịn hai ngày nữa mới đi gặp Dao Nhi? Nhưng nghĩ đến còn phải chờ hai ngày, trong lòng lại xẹt qua một chút mất mát…

***

Phủ Thừa tướng.

Vũ Văn Hạo Thiên mới từ Hoàng cung trở về, một thân quan phục còn chưa kịp thay ra, một thân ảnh liền vọt vào phòng hắn, nhìn Vũ Văn Cẩn hấp tấp, sắc mặt Vũ Văn Hạo Thiên trầm xuống, nhưng trong mắt cũng không che giấu được vẻ cưng chiều.

“Nữ hài tử nên có dáng vẻ của nữ hài tử, muội như vậy công tử nhà ai dám thú muội về?”

Lông mày Vũ Văn Hạo Thiên nhíu chặt, chưa nói đến chuyện muội muội này không có một chút phong phạm tiểu thư khuê các nào, cá tính điêu ngoa còn truyền khắp Bắc Tĩnh quốc, thật không biết, ai có năng lực có thể khiến nàng dịu dàng!
Vũ Văn Cẩn đảo mắt, tiến lên ôm chầm lấy cánh tay Vũ Văn Hạo Thiên.

“Không ai dám thú? Bản tiểu thư còn chưa muốn gả đâu! Đúng rồi, ca, tiết Tuyết Thần năm nay ca hãy đi miếu Tuyết Thần với muội!”

Vũ Văn Hạo Thiên giật mình.

“Muội đi miếu Tuyết Thần làm gì?”

Tiết Tuyết Thần là một ngày hội quan trọng ở nơi này của bọn hắn, nhưng trong mắt Vũ Văn Cẩn, chưa bao giờ để ý đến ngày hội này, hôm nay sao nàng lại đột nhiên có hứng thú nhắc tới tiết Tuyết Thần? Còn muốn đi miếu Tuyết Thần, đây cũng không giống như những chuyện muội muội của hắn có thể làm!

“Đương nhiên là…”

Vũ Văn Cẩn đột nhiên nín bặt, theo bản năng bịt miệng.

Trời ạ! Thiếu chút nữa đã nói nói lộ hết!

“Là cái gì?”

Trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một chút tìm kiếm.

“Là… ngắm cảnh! Đúng, là ngắm cảnh!”
Khuôn mặt Vũ Văn Cẩn tươi cười, không ngừng gật đầu, dường như là muốn khiến cho Vũ Văn Hạo Thiên tin tưởng lời nàng nói.

Vũ Văn Hạo Thiên như có chút đăm chiêu nhìn Vũ Văn Cẩn, sau đó lại nghĩ đến Tần Mộ Dao, tiết Tuyết Thần đầu tiên của Dao Nhi ở Bắc Tĩnh quốc, không phải nên trải qua cùng với hắn sao? Thuận tiện giới thiệu cho nàng về phòng tục của tiết Tuyết Thần?

Nghĩ đến đây, Vũ Văn Hạo Thiên vừa lòng gật gật đầu, véo véo chóp mũi Vũ Văn Cẩn.

“Được, đi cùng muội!”

“Hay quá! Cẩn Nhi yêu ca ca nhất!”

Nói xong, vô cùng vui vẻ nhảy lên lưng Vũ Văn Hạo Thiên, thân thiết ôm lấy hắn, trong lòng âm thầm lên kế hoạch đến tiết Tuyết Thần.

Ngày mai, nàng nhất định phải cầu Tuyết Thần phù hộ nàng… Cười khẽ nhìn thoáng qua Vũ Văn Hạo Thiên, trong mắt hiện lên một chút tia sáng giảo hoạt!
***

Hoàng cung.

Tần Mộ Dao nhìn mấy tấm thϊếp mời trong tay, lông mày hơi hơi nhăn lại.

Tùy ý mở một cái, nhìn nội dung trên đó mời nàng cùng đi chơi tiết Tuyết Thần? Ánh mắt dừng ở trên lạc khoản, ‘Vũ Văn Hạo Thiên’?

Lại mở một cái khác, tầm mắt Tần Mộ Dao trực tiếp nhìn về phía lạc khoản, lại phát hiện lạc khoản trống không.

Lông mày hơi hơi nhăn lại, tấm thϊếp này là của ai? Sao lại không đề tên?

Đang muốn bỏ qua, đột nhiên, nàng chú ý tới chữ viết trên đó, trong lòng đột nhiên vui vẻ.

Thiếu Khanh! Đây rõ ràng là bút tích của Thiếu Khanh!

Trong lòng kích động nói không nên lời.

Thiếu Khanh đã đến Bắc Tĩnh quốc sao?

Hắn mời mình cùng đi chơi tiết Tuyết Thần?

Lúc này Tần Mộ Dao không hề phát hiện ra mình giống như một tiểu nữ tử lần đầu tiên nếm thử cảm giác yêu đương, chờ mong gặp gỡ bạn trai!
Bỏ qua hai tấm thϊếp mời còn lại trong tay, cầm trang giấy có chữ viết của Mạc Thiếu Khanh, bảo Thanh Lam đang ở bên ngoài:

“Thanh Lam, giúp ta chuẩn bị một bộ y phục đẹp một chút, ngày mai ta sẽ mặc!”

Trong đầu hiện ra vẻ tươi cười dịu dàng của Mạc Thiếu Khanh, ánh mắt cưng chiều, đột nhiên nàng cảm giác được một trận mê muội, khóe miệng giương lên một chút ý cười, âm thầm chờ mong tiết Tuyết Thần ngày mai…

***

Hôm sau.

Hầu như là tất cả mọi người trong thành Thương Lan đều xuất hiện trên đường, những đám đông tụ hội, trên mặt mọi người đều vui sướng tươi cười, có thể thấy được, tiết Tuyết Thần ở Bắc Tĩnh quốc quả thật là một ngày hội long trọng.

Mạc Thiếu Khanh đến nơi hẹn với Dao Nhi từ rất sớm, hôm nay hắn mặc bộ y phục Bắc Tĩnh quốc, trên đầu đội chiếc mũ tinh xảo, toàn thân đều lộ ra quý khí, càng khiến người ta đui mù.
Những nữ tử Bắc Tĩnh quốc đi ngang qua chung quanh nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ như vậy đứng đó, đều nhịn không được liếc mắt mấy lần, dường như đều bị vẻ tươi cười trên mặt hắn mê hoặc, có nữ tử lớn mật hơn một chút còn tiến lại gần đưa những cái vòng cho hắn.

Mạc Thiếu Khanh nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, lông mày nhíu lại, đang định trả lại cho nữ tử vừa tặng đồ kia, lại phát hiện nữ tử đó đã chạy trốn không thấy bóng dáng.

“Đại thiếu gia, đây là tập tục của Bắc Tĩnh quốc, nữ tử tặng đồ cho ai chứng tỏ nàng ấy thích nam nhân đó!”

Tùy tùng bên cạnh giải thích, nữ tử Bắc Tĩnh quốc rất thẳng thắn và phóng khoáng, nhìn thấy nam nhân mình thích, sẽ chủ động tiến lên cho người đó thấy tâm ý của mình, mà rất nhiều người lựa chọn thổ lộ trong tiết Tuyết Thần hôm nay, bởi vì, bọn họ cho rằng Tuyết Thần sẽ đem đến vận may và chúc phúc cho họ.
Mạc Thiếu Khanh giật mình, trong mắt xẹt qua một chút bất đắc dĩ, đem chiếc vòng giao cho tùy tùng.

“Ngươi đuổi theo đi, trả lại cho nàng ta đi!”

Hắn đã có người để bảo vệ, sao có thể nhận ý tốt của người khác? Cứ đem trả lại mới được!

Nghĩ đến Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều.

Dao Nhi có đến không?

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh đột nhiên dâng lên một tia không xác định, chẳng may Dao Nhi không nhận được thϊếp mời của mình thì phải làm sao? Hoặc là… Nghĩ đến tấm thϊếp mời không kí tên kia, vẻ u sầu trên mặt càng sâu.

Không! Sẽ không! Mạc Thiếu Khanh nói với lòng mình, nhất định Dao Nhi sẽ nhận ra bút tích của hắn, nhất định sẽ đến nơi hẹn!

Trong lòng xẹt qua một chút kiên định, Mạc Thiếu Khanh giương mắt tìm kiếm thân ảnh mà mình tìm kiếm đã lâu trong đám đông, hy vọng giây tiếp theo, nàng sẽ xuất hiện trong tầm mắt của mình.
Quả nhiên, ánh mắt Mạc Thiếu Khanh dừng ở trên một thân ảnh, thân thể ngẩn ra, kích động trong lòng như thủy triều dâng lên, máu trong người dường như đều kích động.

“Dao Nhi…”

Mạc Thiếu Khanh khẽ gọi ra tiếng, trong mắt hiện lên ánh sáng hưng phấn.

Hắn thấy rồi, hắn rốt cục đã thấy Dao Nhi của hắn!

Trong tầm mắt của hắn, Tần Mộ Dao một thân áo trắng đẹp không gì sánh nổi, dường như là đang tìm kiếm thân ảnh hắn trong đám đông…

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!