Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cực Phẩm Đại Tiểu Thư - Tần Mộ Dao

Mạc lão gia, Mạc Đại thiếu gia, Mạc Nhị thiếu gia, Mạc Nhị phu nhân ngồi ở chủ vị.

Các quản sự của sản nghiệp Mạc phủ đều được triệu tập trong đại sảnh Mạc phủ, cùng đợi Gia chủ Mạc gia Mạc lão gia tuyên bố sự việc. Dường như không ai mở miệng, nhưng một vài ánh mắt ngẫu nhiên giao nhau, tiết lộ nghi hoặc trong lòng họ lúc này.

Hội nghị hôm nay dường như long trọng và nghiêm túc hơn các cuộc hội nghị hàng năm khác.

Mạc Nhị phu nhân như có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Mạc lão gia.

Hôm nay các thương gia quản sự đều đến đây, rốt cục lão gia muốn làm gì?

Đột nhiên một ý tưởng nảy lên trong đầu bà, Mạc Nhị phu nhân lập tức cả kinh, trong lòng ngầm có dự cảm không hề tốt.

Hay là…

Lại nhìn Mạc Thiếu Khanh, lúc này hắn vẫn giống như ngày thường, vẻ mặt tươi cười khiến người ta đoán không ra, nhưng trong cặp mắt kia xẹt qua một chút kiên định lại khiến bất an trong lòng Mạc Nhị phu nhân càng thêm mãnh liệt.
Mạc Nhị thiếu gia Mạc Thiếu Ngạn mặc một chiếc áo choàng màu xanh, hắn đã được rèn luyện trong sản nghiệp Mạc gia từ rất sớm, nay cũng đã là một người giỏi giang, có thể được coi là vĩ đại, nhưng dưới vầng hào quang của Mạc Thiếu Khanh, hắn lại có vẻ không có tiếng tăm gì.

“Hôm nay triệu tập các vị đến đây, là có chuyện quan trọng cần tuyên bố! Các vị đều là công thần của Mạc gia, Mạc gia lớn mạnh như vậy, các vị đều đã dốc sức. Các vị cũng biết, ta cũng đã già, thân thể sớm đã suy nhược, nhân dịp hôm nay, lão phu muốn truyền vị trí Gia chủ này cho Thiếu Khanh, hắn là Đại thiếu gia Mạc gia, năng lực các vị đều đã chứng kiến, hy vọng về sau các vị có hắn dẫn dắt, sẽ càng cống hiến để Mạc gia phát triển hơn nữa.”

Ngữ khí của Mạc lão gia vô cùng nghiêm túc, lời của ông như quả bom quăng xuống, đánh vào Mạc phu nhân và Mạc Thiếu Ngạn.
“Lão gia, người…”

Mạc phu nhân không phản ứng kịp, đang muốn mở miệng lại ngại có nhiều người, không biết nên nói thế nào, dừng một chút lại tiếp lời:

“Lão gia, thân thể của người vẫn còn khỏe mạnh, không cần phải vội vã truyền gia nghiệp như vậy…”

Mạc Thiếu Ngạn cũng thay đổi sắc mặt.

Phụ thân đem vị trí Gia chủ và sản nghiệp Mạc gia truyền hết cho đại ca, vậy công sức của hắn bỏ ra nhiều năm như vậy ở các hiệu buôn thì tính sao?

Nhìn về phía Mạc lão gia, trong mắt nồng đậm không vui, trong lòng cực bất bình.

Ánh mắt Mạc lão gia khẽ động.

Sao ông lại không biết rõ ý nghĩ trong lòng Mạc Nhị phu nhân, Thiếu Ngạn là nhi tử của ông, nhưng trên tất cả các phương diện đều không vĩ đại bằng Thiếu Khanh, huống hồ, gia nghiệp Mạc gia này vốn nên là của Thiếu Khanh. Lập tức hung hăng trừng mắt liếc nhìn bà một cái.
“Chuyện này đã quyết định như vậy, những chuyện sau này đều do Thiếu Khanh định đoạt, các vị cũng đừng xin chỉ thị hay đánh giá của ta, ta tin tưởng, Thiếu Khanh sẽ làm tốt hơn ta rất nhiều!”

Chỉ một câu, khiến hy vọng vốn có trong lòng Mạc Nhị phu nhân và Mạc Thiếu Ngạn đều tan biến trong nháy mắt. Đột nhiên, bà như bất chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt tìm kiếm giữa những chưởng sự trong đại sảnh, ra hiệu bằng ánh mắt với bọn họ.

Mấy người đó đều là người nhà thân mẫu của bà, hy vọng bọn họ có thể đứng ra tranh thủ cơ hội cho Thiếu Ngạn.

Nhưng, tất cả những động tác của bà không sót chút nào lọt khỏi tầm mắt của Mạc Thiếu Khanh. Mạc Thiếu Khanh vẫn giữ dáng vẻ tươi cười như trước, trong lòng lại âm thầm tính toán.

“Thiếu Khanh mới cầm quyền, về sau còn đến chỗ các vị làm phiền, xin các vị hỗ trợ nhiều hơn, các vị không ngại để Thiếu Khanh kiểm tra sổ sách của vài hiệu buôn để làm gương chứ?”
Thanh âm của Mạc Thiếu Khanh dịu dàng như nước, nhưng các vị chưởng sự quản lý các hiệu buôn đều biết, dưới nụ cười dịu dàng vô hại đó rút cục hắn đang tính toán cái gì thì không ai hiểu nổi.

Nghe thấy hắn nói muốn kiểm tra sổ sách để làm gương, trong lòng vài thương gia bắt đầu thấy bất an, ánh mắt lóe lên, nhưng không có cách nào ngăn cản được.

Mạc Thiếu Khanh cười nhìn mọi người.

Trên thực tế, trước đó, hắn đã sớm nắm rõ chi tiết toàn bộ các hiệu buôn thuộc sản nghiệp Mạc gia, người nào ăn hối lộ, người nào có tư tâm, trong lòng hắn đều đã rõ, chỉ có điều chưa phải lúc nói ra, dù sao cũng còn có lúc dùng đến những người đó.

Nhưng mà, lấy hai nhà để răn đe cũng là vô cùng cần thiết!

Khóe miệng giương lên một chút ý cười, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt, thành công nhìn thấy trên mặt vài người bắt đầu đổ mồ hôi, cuối cùng nhắm mắt, nhợt nhạt uống một ngụm trà, thanh âm bình tĩnh như nước từ trong miệng hắn thốt ra:
“Hai vị quản sự Vũ Hiên các và Như Ý lâu đều đem theo sổ sách đầy đủ chứ?”

Vừa nói xong, trong lòng vài người thở phào nhẹ nhõm, mà lòng bàn tay hai người bị điểm danh lại toát mồ hôi lạnh.

Mạc Thiếu Khanh buông chén trà, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt hai người kia.

Không sai, đó là hai người nhà thân mẫu của Mạc Nhị phu nhân!

“Hai vị không mang theo sao? Có cần Thiếu Khanh phái người quay lại lấy không?”

Ánh mắt nhu hòa của Mạc Thiếu Khanh nhìn hai người, lại khiến hai người đó đều nhịn không được mà run run.

Trong lòng Mạc Nhị phu nhân cả kinh, bà biết rõ người nhà thân mẫu làm gì, nay Mạc Thiếu Khanh dùng bọn họ để rung cây dọa khỉ, dụng ý không cần nói cũng biết. Bà nhìn về phía hai quản sự kia, nhưng cả hai quản sự lại đang cố ý lảng tránh ánh mắt của bà.
“Mang theo, có mang theo…”

Hai người kia vốn định gây khó dễ, nhưng tình hình trước mắt, bản thân họ còn khó bảo toàn, làm sao còn tâm tư đi giúp Mạc Nhị phu nhân? Họ cũng hiểu rõ được tình thế, hiện tại người cầm quyền là Mạc Đại thiếu gia, điểm này trước sau không thể thay đổi!

Mạc Thiếu Khanh vừa lòng nhìn ánh mắt mấy người giao nhau, sai người mang sổ sách lên, tùy tay lật xem trong chốc lát, đột nhiên, ‘bộp’ một tiếng, sổ sách trong tay Mạc Thiếu Khanh bị hung hăng ném xuống đất, các quản sự trong đại sảnh căng thẳng không dám ngẩng đầu lên.

Quản sự của Như Ý lâu và Vân Hiên các hai chân run run, giây tiếp theo, ngã xụi lơ xuống đất.

Mạc Đại thiếu gia nhìn ra manh mối gì sao?

Trong lòng bọn họ không ngừng bất an, hai bộ sổ sách đó họ đã cố ý gia công tinh tế mới dám lấy đưa lên, nhưng dường như họ đã xem nhẹ năng lực của Mạc Thiếu Khanh.
“Bình thường Mạc gia không hề bạc đãi các vị, vậy hy vọng các vị cũng không cần bạc đãi Mạc gia mới phải, quan hệ của chúng ta như môi với răng, hy vọng các vị biết rõ điểm này. Hai vị quản sự đây, sổ sách không chính xác, các vị thấy nên xử lý thế nào?”

Ngữ khí của Mạc Thiếu Khanh đột nhiên trở nên lạnh như băng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười như trước, lại càng khiến cho người ta không rét mà run.

“Đại thiếu gia, Đại thiếu gia về sau chúng tôi không dám nữa, xin Đại thiếu gia tha thứ cho chúng tôi lần này…”

Hai người đó lo sợ nơm nớp quỳ trên mặt đất.

Đãi ngộ của hiệu buôn Mạc gia quả thật là tốt nhất trong giới, bình thường chẳng những Mạc gia không hề bạc đãi bọn họ, ngược lại ngày lễ ngày tết lại còn có thêm hồng bao. Phúc lợi như vậy, đốt đèn lồng đi tìm cũng khó thấy, bọn họ không thể vì chuyện này mà mất nhiều hơn được!
Những người khác cũng đều nghe rõ những lời hắn nói, trong lòng vụиɠ ŧяộʍ vã mồ hôi lạnh.

Việc này nên xử lý thế nào? Bọn họ cũng không dám mở miệng, nếu nói nghiêm trọng, chẳng may tra đến mình, đó chẳng phải là bê đá đập chân mình sao? Chẳng may nói nhẹ, lại khó tránh khỏi khiến người ta sinh ra hoài nghi, nên làm gì bây giờ?

Trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng rối loạn phương hướng.

Mạc Thiếu Khanh nhìn biểu hiện của bọn họ hết một lượt, không người nào không chột dạ nơm nớp lo sợ. Ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, một lần nữa bưng chén trà trên bàn lên, nhìn lá trà nổi bên trong, lại mở miệng.

“Các vị quản sự xem như thế này có được không, hủy bỏ tư cách quản lý của quản sự Như Ý lâu và Vân Hiên các, nếu hai vị còn muốn tiếp tục làm việc ở hiệu buôn Mạc gia, vậy thì hãy bắt đầu từ việc làm tiểu nhị, nếu hai vị không muốn làm, Thiếu Khanh sẽ chuẩn bị cho các vị một ít ngân lượng, các vị trở về dưỡng lão cũng được!”
Trong lòng hai vị quản sự Như ý lâu và Vân Hiên các cả kinh. Bắt đầu lại từ việc làm tiểu nhị? Làm vậy thì họ biết để mặt mũi vào đâu? Nhưng nếu không tiếp tục làm ở hiệu buôn Mạc gia, một nhà già trẻ đều còn cần nuôi sống, cho dù có đến nhà khác, họ cũng không thể leo ngay đến chức vị quản sự được!

Trong lòng cẩn thận ngẫm lại, chỉ có cắn răng lựa chọn phương án trước.

Mạc Thiếu Khanh có được câu trả lời của họ, nhìn những người còn lại, tiếp tục nói.

“Ba ngày sau, ta sẽ tra soát lại toàn bộ sổ sách của các hiệu buôn, nếu phát hiện sai phạm tương tự như hai vị quản sự đây, thì cứ xử phạt giống hai người họ!”

Lời Mạc Thiếu Khanh vừa dứt, trong lòng các quản sự khác đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng bắt đầu cảnh giác. Xem ra sau khi trở về dù thế nào cũng phải bổ sung lại những tài vật bị thiếu hụt!
Mạc Thiếu Khanh đạt được mục đích, vừa lòng nhìn mọi người, đang định giải tán.

Đúng lúc này, Mạc Yên vội vã chạy vào, không để ý đến ánh mắt mọi người đang tập trung vào mình, rất nhanh kéo cánh tay Mạc Thiếu Khanh, vội vàng đi ra ngoài.

Sự việc bất ngờ xảy ra khiến trong lòng Mạc Thiếu Khanh dâng lên nghi hoặc.

Mạc Yên vốn trầm ổn dịu dàng, càng chưa từng thất lễ trước mặt nhiều người như vậy, hành động hôm nay khiến hắn lập tức sinh ra một tia bất an.

“Yên Nhi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Mạc Thiếu Khanh nghiêm túc hỏi, trong lòng ngầm có chút bất an.

“Đại ca, ca nhanh đi ngăn cản bọn họ, bằng không sẽ không kịp!”

Mạc Yên lo lắng nói, chỉ cần nghĩ đến lúc Tề Duệ vội vàng mang theo Tần Mộ Dao rời đi, trong lòng Mạc Yên càng thêm bất an.

“Ngăn cản ai?”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một tia sáng nghiêm túc, bắt lấy cánh tay Mạc Yên, lông mày nhíu chặt, người đầu tiên nghĩ đến là Dao Nhi.

Mạc Yên bất chấp cánh tay đau đớn, nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.

“Duệ Vương gia dẫn Tần Mộ Dao đi vào Hoàng cung, nói là muốn lập tức thỉnh Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn! Đại ca, ca nhanh đi…”

Mạc Yên còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy thân ảnh trước mắt chợt lóe, giây tiếp theo, Mạc Thiếu Khanh cũng biến mất, xoay người nhìn về phía cửa, trong lòng Mạc Yên chỉ có chờ mong:

Hy vọng đại ca có thể đuổi kịp, hy vọng đại ca có thể ngăn cản!

***

Trong bóng đêm một chiếc xe ngựa phi nhanh, trên xe ngựa đang diễn ra cuộc chiến giữa Tần Mộ Dao và Tề Duệ.

Tần Mộ Dao nhìn cả người Tề Duệ tản ra tức giận và thô bạo, đôi mi thanh tú gắt gao nhíu thành một đường. Nàng không hề hoài nghi năng lực nói được làm được của Tề Duệ, chỉ có điều, đồng ý ở bên cạnh hắn chỉ là kế sách đối phó tạm thời, nếu thật sự hạ chỉ tứ hôn, như vậy mọi chuyện càng khó giải quyết!
Tần Mộ Dao trấn tĩnh lại, nàng biết, lúc này nếu tiếp tục chọc giận Tề Duệ thì hắn sẽ chỉ càng áp dụng thủ đoạn thô bạo, càng kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ tâm lý chống đối của hắn, chuyện càng khó thu xếp!

“Tề Duệ…”

Giọng Tần Mộ Dao bình tĩnh đến thần kỳ.

Biến hóa của nàng khiến Tề Duệ nhíu mày, liếc xéo nàng một cái, nhưng không lên tiếng trả lời.

Tần Mộ Dao nhắm mắt, áp chế tức giận tích tụ trong lòng.

“Tề Duệ, ta đã ở bên cạnh ngươi, không phải sao? Huống hồ hôm nay đã tối muộn, Hoàng Thượng nhất định đã đi nghỉ ngơi từ sớm, chúng ta đi quấy rầy như vậy…”

“Câm miệng!”

Tề Duệ lớn tiếng quát.

Hóa ra nàng nói chuyện ôn hòa với hắn như vậy, mục đích là muốn xóa đi ý niệm trong đầu hắn!

Hắn đã quyết định, chỉ có sớm biến nàng thành Duệ Vương phi, hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.
“Tề Duệ!”

Sự kiên nhẫn của Tần Mộ Dao đã bị thái độ của Tề Duệ phá hủy.

Rốt cục hắn muốn gì? Giờ định ép hôn sao?

Tề Duệ nheo mắt, nhìn về phía Tần Mộ Dao, đột nhiên giương lên một chút tươi cười.

“Không vội thỉnh chỉ tứ hôn cũng được, nhưng…”

Tần Mộ Dao nghe giọng nói của Tề Duệ, không hề vui vẻ, nàng quan tâm đến câu tiếp theo của hắn, nếu dự cảm của nàng không sai, câu nói kế tiếp kia cũng nhất định là điều nàng không muốn nghe!

Quả nhiên, sau khi Tề Duệ tạm dừng trong chốc lát, chậm rãi mở miệng.

“Nhưng ta muốn nàng hãy trở thành Duệ Vương phi trước! Đại hôn chậm lại một chút cũng không sao!”

Tần Mộ Dao ngẩn ra.

“Ngươi có ý gì?”

Trở thành Duệ Vương phi trước? Giống như cái nàng đang nghĩ bây giờ sao?

“Dao Nhi không phải là người hiểu chuyện sao? Ta muốn an tâm, chỉ cần nàng khiến ta an tâm, ta có thể tạm thời không cần phải tiến hành đại hôn gấp gáp như vậy!”
Tề Duệ đột nhiên tiến sát vào Tần Mộ Dao, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, nhìn chằm chằm không chớp mắt quan sát sắc mặt của nàng.

Xe ngựa vốn rộng rãi, bởi vì hắn tới gần mà có vẻ đặc biệt chật chội.

Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt lại.

An tâm? Hắn muốn an tâm là chiếm được thân thể của nàng sao?

Tần Mộ Dao đột nhiên vươn tay, chậm rãi đặt lên ngực hắn, rõ ràng thấy thân thể Tề Duệ cứng đờ, nhắm mắt, nín thở, lại giương mắt, Tần Mộ Dao đã nở nụ cười quyến rũ, phong tình vạn chủng, đôi mắt nhìn thẳng Tề Duệ càng trở lên thâm thúy.

“Duệ Vương gia, vậy cứ thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn đi! Nhưng mà, sau này xảy ra chuyện xấu gì, đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận a!”

Nói xong, nàng nhìn vẻ mặt không ngừng biến đổi trên mặt Tề Duệ, hoàn toàn chưa bắt kịp câu chuyện, đúng lúc này, bàn tay để trên vòm ngực rắn chắc của hắn dùng sức đẩy mạnh, Tề Duệ bất ngờ không kịp đề phòng bị đẩy ra ngoài, lưng đập vào trên xe ngựa, ngã lăn.
Nhìn nữ nhân đang cười quyến rũ trước mắt, tức giận trong mắt càng lúc càng sâu, hai tay nắm chặt thành quyền, hận không thể hung hăng tung một quyền qua đó, hai tay như bị cái gì giữ lại, hít thở một hơi thật sâu, cường lực áp chế lửa giận thiêu đốt trong lòng.

Đối với nàng, trước sau hắn cũng không nỡ xuống tay, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

“Dao Nhi, đừng nghĩ đến chuyện đùa giỡn! Ta sẽ để ý nàng thật kỹ!”

Tần Mộ Dao nhún vai, không chút sợ hãi trừng mắt lại với Tề Duệ.

“Vậy ngươi cứ đi mà nhìn!”

Trong xe ngựa, tầm mắt hai người giao nhau, dường như không ai chịu nhường ai, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ.

Tứ hôn phải không? Cùng lắm thì tứ hôn, chẳng hề gì!

Tề Duệ suy nghĩ thật ngây thơ, chỉ cần một cuộc hôn nhân là có thể trói buộc được nàng sao? Nếu không phải vì bây giờ phụ mẫu chưa ra khỏi đất Tây Nhạc quốc, hiện tại nàng đã biến mất không dấu vết!
Muốn để ý nàng phải không?

Trăng còn có lúc tròn lúc khuyết, nàng không tin Tề Duệ thật sự có thiên la địa võng!

Cùng lúc đó, có một con ngựa từ quảng trường kinh thành Tây Nhạc vội vã chạy về hướng Hoàng cung, trên mặt Mạc Thiếu Khanh hiện lên vẻ u ám khó thấy.

Tứ hôn? Chỉ cần đây không phải điều Dao Nhi muốn, hắn nhất định sẽ tận lực ngăn cản!

***

Hoàng cung.

Tẩm cung của Hiến Tông Đế.

Hiến Tông Đế đang chuẩn bị đi ngủ nhìn Tề Duệ và Tần Mộ Dao trước mắt, cả người tản ra hơi thở uy nghiêm, Đậu Hoàng Hậu bên cạnh ông cũng đăm chiêu nhìn hai người.

“Đã trễ thế này, có chuyện gì không thể để ngày mai mới nói?”

Ngữ khí Hiến Tông Đế có chút không vui, nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao.

Ông biết, mấy ngày nay, Tần Mộ Dao đều ở Duệ Vương phủ, tuy rằng ông không biết Tề Duệ dùng thủ đoạn gì mới ép được Tần Mộ Dao an phận ở đó, nhưng điều này cũng khiến ông càng tin rằng phu thê Tần thị đã táng thân trong trận đại hỏa kia.
“Nhi thần khẩn cầu Phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn!”

Tề Duệ quỳ một gối xuống xuống đất, ngữ khí kiên cường nói.

Hiến Tông Đế hơi hơi nhíu mi.

Đã trễ thế này mà lại tiến cung vì chuyện này?

Ánh mắt quét về phía Tần Mộ Dao, lúc này mặt nàng không chút thay đổi, giống như chuyện Tề Duệ nói không liên quan gì đến nàng, ánh mắt lóe lóe.

“Ý Dao Nhi thế nào?”

Tần Mộ Dao giật mình.

Ý của nàng? Ý của nàng còn chưa rõ sao? Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện phải gả cho Tề Duệ!

Chỉ có điểu nàng thật không ngờ, Hiến Tông Đế lại hỏi ý của nàng!

“Mộ Dao…”

Tần Mộ Dao chậm rãi mở miệng.

“Đây là việc nhi thần và Dao Nhi đã bàn bạc kỹ, tình hình Tần bá phụ và Tần bá mẫu không rõ thế nào, chúng ta đại hôn vừa vặn có thể xung hỉ cầu phúc cho hai người họ!”

Tề Duệ thản nhiên nói xong, ánh mắt như có như không nhìn Tần Mộ Dao, cố ý nhắc tới phu thê Tần thị, ý tứ không cần nói cũng biết.
Hai tay Tần Mộ Dao căng thẳng, nhìn về phía Tề Duệ.

Tề Duệ đang uy hϊếp nàng sao?

Trong mắt xẹt qua một luồng âm lệ, đảo mắt nhìn về phía Hiến Tông Đế, trong lòng suy tư.

Lúc này quả thật Tề Duệ đang nắm giữ điểm yếu nhất của nàng, nếu nàng phủ nhận lời hắn, như vậy phụ mẫu…

“Bẩm Hoàng Thượng, Duệ Vương gia suy nghĩ chu đáo, vừa vặn có thể xung hỉ cầu phúc!”

Tần Mộ Dao nhắm mắt, phụ họa lời của Tề Duệ, chỉ có điều trong lòng lại tính toán làm thế nào để tranh thủ được thêm quyền lợi cho mình.

Tề Duệ vừa nghe, trong lòng vui vẻ, lập tức buông xuống vài phần căng thẳng. Hắn cũng biết an nguy của phu thê Tần thị chính là lợi thế lớn nhất của hắn, quả nhiên Dao Nhi đã đáp ứng rồi!

“Hoàng Thượng, nếu chúng đã bàn bạc kỹ, chúng ta cũng nên thành toàn cho đôi tiểu tình nhân mới đúng, người thấy có phải không?”
Đậu Hoàng Hậu đứng dậy tiến lên giữ chặt tay Tần Mộ Dao vô cùng thân thiết, vỗ vỗ tay nàng tựa như một từ mẫu, nhìn Tần Mộ Dao từ trên xuống dưới.

Trên mặt Tần Mộ Dao lộ vẻ tươi cười, nhưng tươi cười đó không lan tới tận đáy mắt, nhìn ba người một nhà này. Trước Hoàng quyền này kiểu gì nàng cũng bất lực. Nhưng mà bất lực cũng chỉ là tạm thời mà thôi, Hoàng thất không thể là nơi giam cầm nàng cả đời được!

Tứ hôn, coi như ban thưởng cho bọn họ đi!

“Ha ha, đương nhiên muốn thành toàn!”

Hiến Tông Đế cười vang nói.

Đây đúng là điều mà ông cần, cho dù tình hình của phu thê Tần thị có thế nào, Tần Mộ Dao cũng vẫn là một người vô cùng quan trọng, nàng phải trở thành tức nhi Hoàng gia.

“Tạ ân điển của Phụ hoàng!”

Lúc này tảng đá lớn trong lòng Tề Duệ mới hạ xuống, nhìn về phía Tần Mộ Dao, vừa vặn chống lại hai mắt nàng đang nhìn hắn, trong mắt xẹt qua một chút kiên định, giống như là đang nói cho nàng:
Đời này, nàng đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi tay hắn!

Tần Mộ Dao nheo mắt, cố ý xem nhẹ đắc ý trong mắt hắn, khóe miệng giương lên một chút ý cười nhợt nhạt.

Đắc ý bây giờ, không khỏi còn quá sớm đi!

“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Mộ Dao có một việc không biết có nên nói hay không?”

Tần Mộ Dao nhắm mắt, lông mày hơi nhíu, dường như có cái gì đó khó nói.

Đậu Hoàng Hậu cao hứng cười.

“Dao Nhi, có gì cứ việc nói thẳng, về sau chúng ta chính là người một nhà, còn nữa, xưng hô này của con cũng phải sửa lại, về sau con hãy gọi chúng ta là Phụ hoàng Mẫu hậu giống Duệ Nhi đi!”

Trong lòng Tần Mộ Dao giật thót.

Phụ hoàng Mẫu hậu? Nàng cũng không có cái phúc này!

Nhưng ở ngoài mặt vẫn gật gật đầu.

“Hai người cũng biết, hiện tại Dao Nhi đang ở trong Duệ Vương phủ, nhưng đại hôn có quy củ của đại hôn, nếu trước đại hôn mà Dao Nhi còn ở Duệ Vương phủ, con sợ nghe thấy những tin đồn phiền toái, Dao Nhi cũng đã bàn bạc chuyện này với Duệ Vương gia, nhưng Duệ Vương gia sống chết cũng không cho Dao Nhi quay về Tần phủ…”
Trên mặt Tần Mộ Dao hợp thời xẹt qua một chút thẹn thùng, cúi đầu hờn dỗi thầm oán, trong mắt Đậu Hoàng Hậu và Hiến Tông Đế, cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Mà sắc mặt Tề Duệ lại trầm xuống. Hắn thật không ngờ Dao Nhi sẽ có chiêu thức ấy!

Mượn cơ hội này, rời khỏi Duệ Vương phủ? Sao hắn có thể cho phép?

Đang muốn mở miệng ngăn cản, lại nghe thấy Đậu Hoàng Hậu quát lớn.

“Duệ Nhi, đây là con không đúng, Dao Nhi tiếp tục ở lại Duệ Vương phủ quả thật không ổn, con thật chẳng ra làm sao cả, sao con lại để cho nữ hài tử nhà người ta phải chịu đựng những lời đồn đại phiền toái? Đêm nay đưa Dao Nhi về Tần phủ đi! Trước ngày đại hôn, các con tạm thời không thể gặp mặt!”

Đậu Hoàng Hậu dù sao cũng là nữ nhân, đối với những chuyện như thế này bà vẫn để ý vô cùng, lúc này bà không thấy gợn sóng giữa Tần Mộ Dao và Tề Duệ mà lại cho Tần Mộ Dao giành được một chút tiện nghi.
“Mẫu hậu…”

Tề Duệ nheo mắt, lên tiếng kháng nghị.

“Tạ Hoàng Hậu nương nương thành toàn!”

Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, nhìn về phía Tề Duệ. Cảm giác hòa nhau quả nhiên là không tệ.

Đêm đó Hiến Tông Đế liền tự mình ban thánh chỉ cho hai người. Tề Duệ cầm trong tay, như lấy được báu vật, mà trong mắt Tần Mộ Dao lại thản nhiên, tờ giấy thánh chỉ kia mà quan trọng như vậy sao?

Nhìn vẻ mặt hớn hở trên mặt Tề Duệ, Tần Mộ Dao hận trước mắt không thể hiện ra một cái hồ sâu để Tề Duệ rơi vào trong đó luôn đi!

Tần Mộ Dao và Tề Duệ ra khỏi Hoàng cung, đang sắp lên xe ngựa, lại nghe thấy một thanh âm lớn tiếng kêu tên mình.

Tần Mộ Dao nghe tiếng nhìn lại, dưới ánh trăng, một con ngựa đang chạy như bay đến, nhìn người trên đó, Tần Mộ Dao cả kinh.
Mạc Thiếu Khanh? Chuyện gì mà gấp vậy?

Mạc Thiếu Khanh lo lắng xuống ngựa, đi đến trước mặt Tần Mộ Dao, nhìn nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở một cuộn giấy màu vàng sáng trên tay Tề Duệ, đồng tử đột nhiên căng thẳng.

Hắn đã đến chậm sao?

Tề Duệ ngầm đoán được ý đồ của hắn, khóe miệng giương lên một chút tươi cười đắc ý, đi đến bên Tần Mộ Dao, kéo nàng vào trong ngực.

“Thiếu Khanh, huynh tới thật đúng lúc, Bản vương và Dao Nhi đang có chuyện muốn chia sẻ với huynh. Huynh xem, vừa rồi Phụ hoàng đã hạ chỉ tứ hôn, mười ngày sau, chính là ngày đại hôn của ta và Dao Nhi, chờ làm xong thϊếp cưới, Bản vương nhất định sẽ đưa đến quý phủ của Thiếu Khanh đầu tiên, đến lúc đó nhất định Thiếu Khanh phải tới chúc phúc cho Bản vương và Dao Nhi a!”
Lời Tề Duệ nói khiến sắc mặt Mạc Thiếu Khanh càng tái nhợt, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trắng bệch.

Mười ngày sau chính là ngày đại hôn? Sao lại nhanh như vậy?

Tần Mộ Dao nhíu nhíu mày, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào ngực Tề Duệ khiến hắn hít một ngụm khí lạnh.

Hắn đang muốn làm gì. Cố ý khoe khoang trước mặt Thiếu Khanh sao?

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiếu Khanh, trong lòng nàng nảy sinh một cảm giác đau đớn. Mặc dù ngày ấy hắn vì nàng mà bị thương, cả người bị lửa làm bỏng rộp, cũng chưa từng thấy vẻ mặt đau đớn của hắn như thế.

Đau lòng trong mắt Tần Mộ Dao lọt vào mắt Tề Duệ, lập tức cảm thấy vô cùng chói mắt.

Nữ nhân này sắp trở thành Vương phi của hắn, sao lại còn lộ ra vẻ mặt như vậy với Mạc Thiếu Khanh trước mặt hắn?

Lửa giận trong lòng dâng lên, đôi tay ôm nàng càng chặt, đôi mắt như lửa bắn về phía Mạc Thiếu Khanh.
“Thiếu Khanh, hay là chúng ta tìm một chỗ ăn mừng chúng ta…”

“Câm miệng!”

Lời Tề Duệ còn chưa nói xong, đã nghe thấy Tần Mộ Dao rống to ra tiếng.

Hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt.

Hắn đang cố ý! Hắn đang cố ý nhắc tới hôn sự của bọn họ trước mặt Mạc Thiếu Khanh! Rốt cục hắn muốn thế nào? Một cái đại hôn, có cần thiết phải khoe khoang ầm ĩ như vậy sao?

Không biết vì sao, Tần Mộ Dao không muốn nhìn thấy sự thương tâm và tái nhợt trên mặt Mạc Thiếu Khanh khi nghe tin đại hôn của nàng. Nàng biết tình nghĩa của Thiếu Khanh với nàng, cũng biết chuyện này với hắn là tổn thương và đả kích đến mức nào!

“Duệ Vương gia, nếu ngươi nói xong rồi, xin mời quay về Duệ Vương phủ của ngươi đi!”

Tần Mộ Dao cũng không muốn nhìn thấy nam nhân này.

“Nàng…”

Thật không ngờ nàng lại nói như vậy, hai tay nắm chặt, kìm chế tức giận.
“Thiếu Khanh, huynh thế nào?”

Tần Mộ Dao lo lắng nhìn Mạc Thiếu Khanh. Lúc này thoạt nhìn sắc mặt hắn thật đáng sợ, giống như giây tiếp theo sẽ té xỉu. Nhớ tới trước đó không lâu trên người hắn bị thương, trong lòng càng thêm rối loạn, sự quan tâm trong mắt càng thêm đặc hơn.

Mạc Thiếu Khanh nhận được tin đại hôn của bọn họ, trong lòng hình như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm trúng, đột nhiên, Mạc Thiếu Khanh nâng hai mắt, nhìn nữ nhân trước mắt.

Không, đây nhất định không phải là Dao Nhi nguyện ý gả cho Tề Duệ! Dao Nhi không thương Tề Duệ, không phải sao?

“Dao Nhi, theo ta đi, ta mang nàng đến một nơi không ai có thể tìm thấy được, không ai có thể uy hϊếp được, một nơi không có Hoàng quyền!”

Cái gì cũng không cần! Tìm một chỗ im lặng mà sống, hoặc là vì Dao Nhi một lần nữa sáng tạo một mảnh thiên địa.
Tần Mộ Dao giật mình.

Đi cùng hắn? Đến một nơi không có uy hϊếp, không có Hoàng quyền?

Trong lòng đột nhiên rung động, nhìn vẻ mặt chân thành của Mạc Thiếu Khanh, nàng thừa nhận mình bị lời hắn nói dụ hoặc, trong tiềm thức, nàng thật sự nguyện ý đi cùng hắn, nhưng…

Nếu đi cùng hắn, chắc chắn hắn phải bỏ đi thân phận Mạc Đại thiếu gia, buông bỏ tất cả sản nghiệp Mạc gia. Hơn nữa, sau khi bọn họ rời đi thì sẽ có kết quả gì? Hoàng Thượng và Tề Duệ sẽ không bỏ qua cho bọn họ, sẽ càng không bỏ qua cho Mạc gia và phụ mẫu của nàng!

Tần Mộ Dao trầm mặc một hồi, trong ánh mắt Mạc Thiếu Khanh lóe ra bất an, gắt gao nắm hai tay nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng, chỉ cần nàng gật đầu một cái, cái gì hắn cũng đều có thể buông tay, nơi nào có nàng nơi đó sẽ có Mạc Thiếu Khanh!
Mà lúc này, trên mặt Tề Duệ đã nổi hết cả gân xanh.

“Dao Nhi, Tần bá phụ Tần bá mẫu bây giờ còn chưa ra khỏi đất Tây Nhạc quốc, ta không hy vọng bọn họ có việc!”

Tề Duệ nghiến răng nghiến lợi, tức giận trừng mắt nhìn hai người, trong lòng hắn không yên.

Dao Nhi sẽ lựa chọn thế nào?

Trong lòng Tần Mộ Dao cả kinh, đã sớm dự đoán được Tề Duệ sẽ tiếp tục dùng phụ mẫu để uy hϊếp nàng, hít thở một hơi thật sâu, Tần Mộ Dao kiên định nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh.

“Thiếu Khanh, mười ngày sau, ta hy vọng có thể được huynh chúc phúc!”

Dứt lời, Tần Mộ Dao đột nhiên xoay người, đi về phía Tề Duệ.

Giờ này khắc này, nàng đã không còn lựa chọn nào khác, tính toán hành trình, quả thật phụ mẫu còn chưa rời khỏi đất Tây Nhạc quốc, nàng không thể mạo hiểm!

Oanh một tiếng, đầu óc Mạc Thiếu Khanh trống rỗng.
Dao Nhi nói… mười ngày sau… hy vọng được hắn chúc phúc…

Đây là nàng nói thật sao?

Trong miệng lập tức dâng lên hương vị máu tanh, toàn bộ thân thể lảo đảo, lung lay sắp đổ, cùng lúc đó, một tia máu tươi phun ra từ trong miệng hắn, làm đỏ cả vạt áo trước ngực.

Ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp theo thân ảnh kia, nhìn nàng đi về phía Tề Duệ, nhìn hai người bọn họ lên xe ngựa, lại nhìn xe ngựa đi càng lúc càng xa!

Hắn vẫn là đến chậm!

Mười ngày sau sẽ là đại hôn của Dao Nhi, Dao Nhi muốn hắn chúc phúc!

Đột nhiên, rầm một tiếng, thân thể ầm ầm ngã xuống đất, Mạc Thiếu Khanh nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời dầy đặc sao, trong lòng đau đớn như thủy triều bao phủ, dâng lên bao trùm hắn…

***

Đệ Nhất lâu, trong nhã gian, mấy nam nhân ngồi ở chỗ mình thường ngồi, một trận trầm mặc.
Từ trước đến nay vốn là bốn người tụ hội, lúc này chỉ còn lại có ba người.

Tề Duệ mặt mày hớn hở uống trà, chỉ cần nghĩ đến năm ngày nữa là đại hôn, trong lòng hắn liền kích động dị thường.

Mấy ngày nay, hắn vẫn tự mình sắp xếp các chi tiết của đại hôn, hắn muốn đem đến cho Dao Nhi một hôn lễ độc nhất vô nhị, khiến nàng cả đời khó quên, đồng thời cũng muốn mọi người hâm Mộ Dao Nhi! Hâm mộ nàng là Duệ Vương phi!

Chân Giác trước giờ vẫn hay đùa cợt lúc này trên mặt lại bình tĩnh, như có như không nhìn chỗ ngồi vốn dĩ thuộc về Mạc Thiếu Khanh, trong lòng như thể bị cái gì vây khốn, mà hớn hở đắc ý trên mặt Tề Duệ lại khiến hắn càng không muốn nói chuyện.

Thương Kì Nhiên vẫn chỉ chăm chú vào kiếm trong tay, chỉ có điều, hôm nay dường như hắn không thật sự muốn thưởng thức kiếm như trước kia, trong mắt ngẫu nhiên lóe sáng như là có tâm sự gì.
“Các huynh không chúc phúc ta sao? Đây có thể là lần cuối cùng chúng ta hội tụ trước ngày đại hôn của ta!”

Trong mắt Tề Duệ khó nén sự cao hứng, mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, y phục của hai người hôm qua đã làm xong, vừa rồi hắn đã phái người mang y phục tân nương đến cho Dao Nhi, hiện tại có lẽ Dao Nhi đang mặc thử, trong lòng đột nhiên rung động.

Dao Nhi mặc bộ y phục tân nương này trông sẽ như thế nào?

Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được muốn lập tức nhìn thấy nàng! Nhưng, lệnh cấm của Mẫu hậu lại quanh quẩn trong đầu, trong lòng lập tức xẹt qua một chút mất mát.

Ánh mắt Chân Giác lóe lóe.

“Chúc mừng.”

Hai chữ thản nhiên, nghe không ra chút ý chúc mừng nào, ngược lại có một tia trách cứ.

Tề Duệ hơi hơi nhíu mi, nét cương nghị trên mặt xẹt qua một chút không vui, nhìn thoáng qua Chân Giác.
“Giác, dường như ngươi thực mất hứng với đại hôn của ta và Dao Nhi?”

Cao hứng? Cao hứng được sao?

“Duệ Vương gia, đại hôn của người, toàn bộ quốc đô Tây Nhạc đều cao hứng, nhưng mà giờ phút này bằng hữu của thảo dân đang nằm trên giường, bệnh nặng không dậy nổi, xin thứ cho thảo dân không thể cười được!”

Chân Giác nhắm mắt, lần đầu tiên tự xưng là ‘thảo dân’ trước mặt Tề Duệ! Ngữ khí xa lạ chưa từng có.

Ánh mắt Tề Duệ rùng mình, đảo mắt nhìn về phía Thương Kì Nhiên.

“Kì Nhiên, ngươi sẽ chúc phúc cho Bản vương chứ?”

Tay nắm chặt kiếm của Thương Kì Nhiên dừng một chút, trong mắt xẹt qua một chút thâm thúy.

“Duệ Vương gia, hai ngày nữa có khả năng là tại hạ sẽ đi xa, chỉ sợ không kịp trở về tham gia đại hôn của Duệ Vương gia!”

‘Choang’ một tiếng, chén trà trong tay bị Tề Duệ hung hăng ném vỡ xuống đất, nhìn hai nam nhân trước mắt này.
Bọn họ làm gì vậy? Đều đang trách cứ hắn sao?

Hắn cưới Dao Nhi thì làm sao? Dao Nhi vốn là Vương phi của hắn, từ nhiều năm trước đã quyết định như vậy, sao bọn họ lại có thái độ khó chịu như vậy?

“Ngươi có biết Thiếu Khanh vì hôn sự của các ngươi mà hiện tại bệnh không dậy nổi hay không?”

Chân Giác cũng đứng lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tề Duệ.

Ánh mắt Tề Duệ rùng mình.

Quả nhiên là vì Mạc Thiếu Khanh.

“Được lắm, các ngươi đều ở phía Mạc Thiếu Khanh phải không?”

Chân Giác và Thương Kì Nhiên nhìn nhau.

Không phải bọn họ đứng về phía ai, mà là Mạc Thiếu Khanh yêu Tần Mộ Dao, người sáng suốt liếc mắt một cái liền nhìn ra được, đêm đó thiên lao cháy lớn, Mạc Thiếu Khanh đã không để ý đến sinh mạng vì Tần Mộ Dao mà xông vào đại hỏa, Thương Kì Nhiên đã tận mắt chứng kiến, đến ngay cả Chân Giác khi nhìn thấy những vết thương nghiêm trọng trên người hắn, trong lòng cũng cả kinh.
Mạc Thiếu Khanh vì Tần Mộ Dao, ngay cả sinh mệnh cũng không tiếc, mà thái độ của Tần Mộ Dao với hai người bọn họ cũng vô cùng rõ ràng, nếu Tề Duệ không ỷ vào Hoàng Thượng tứ hôn, làm sao có thể được Tần Mộ Dao cho phép?

Hai người trầm mặc không nói, Tề Duệ đột nhiên cười to ra tiếng, khóe miệng giương lên một chút ý cười.

“Tần Mộ Dao, Bản vương đã nhất định sẽ cưới, cho dù như thế nào, ta cũng sẽ cho người mang thiệp mời đến quý phủ của hai ngươi, nếu các ngươi không tới, mời gia chủ nhà các ngươi nhất định phải tham dự, dù sao hai quý phủ cũng là một trong tứ phủ Tây Nhạc quốc!”

Nói xong, Tề Duệ phất tay áo đi ra khỏi nhã gian, để lại hai người Thương Kì Nhiên và Chân Giác nhìn bóng dáng rời đi của hắn, Chân Giác không khỏi thở dài, mà Thương Kì Nhiên nhìn về nơi nào đó bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hoảng hốt, trong đầu hiện ra hình ảnh Tần Mộ Dao.
Nàng… phải thành thân sao?

Không biết vì sao, trong lòng phiền muộn nói không nên lời!

***

Tần phủ.

Chỉ còn cách đại hôn có năm ngày, quả nhiên mấy ngày nay Tề Duệ không tới quấy rầy, nhưng Tần Mộ Dao biết, xung quanh Tần phủ đều có cơ sở ngầm của Tề Duệ, nhất cử nhất động của nàng đều truyền đến tai Tề Duệ.

Nhìn về phía tường cao, nghe Hồng Anh nói, ngoài phủ có một lượng lớn thị vệ vây bọc, nói là bảo vệ sự an toàn của Vương phi, đương nhiên Tần Mộ Dao hiểu được bảo vệ là giả, thực tế là Tề Duệ đang giam lỏng nàng!

Đúng là hắn vẫn còn sợ nàng chạy trốn phải không? Chỉ có điều nếu nàng muốn chạy trốn thì những người này cũng không thể ngăn cản được!

“Tiểu thư, Duệ Vương gia cho người đưa y phục tân nương đến!”

Hồng Anh đi đến bên Tần Mộ Dao, nhìn nụ cười nhạt trên môi Tần Mộ Dao, nàng biết, ngoài mặt tiểu thư đang cười, trên thực tế lại không hề vui vẻ chút nào.
“Bảo bọn họ để đó đi!”

Tần Mộ Dao thản nhiên bố trí

Sao nhanh như vậy? Xem ra Tề Duệ thật là nóng vội!

“Nhưng… bọn họ nói, muốn tiểu thư mặc thử, nhìn xem có chỗ nào không thích hợp để kịp thời sửa lại!”

Hồng Anh đã sớm biết tiểu thư không có hứng thú với bộ y phục tân nương này, vừa rồi cũng đã nói với những người đó, chỉ có điều họ nói như vậy nàng không biết nên làm thế nào nên mới phải xin chỉ thị của tiểu thư.

Tần Mộ Dao nhíu nhíu mày. Nàng biết, nếu mình không thử, Tề Duệ sẽ không bỏ qua, nói không chừng nếu không hài lòng sẽ lập tức chạy đến Tần phủ làm ầm ĩ, nàng cũng không có thời gian rảnh dây dưa với hắn.

Trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ.

“Bảo họ đem lại đây đi!”

Không bao lâu, mấy lão ma ma trong cung cẩn thận mang y phục tân nương đi vào trong viện của Tần Mộ Dao.
“Chúng nô tỳ hầu hạ Vương phi nương nương thay y phục.”

Lão ma ma thi lễ với Tần Mộ Dao bằng lễ nghi trong cung.

Lông mày Tần Mộ Dao càng nhíu chặt hơn.

Vương phi? Nàng còn chưa có xuất giá đâu!

“Các ngươi đi xuống đi! Hồng Anh, ngươi mang y phục vào đây.”

Tần Mộ Dao đứng dậy, nói xong quét mắt liếc mấy lão ma ma một cái.

Một tiếng ‘Vương phi’ kia của họ khiến lòng nàng vô cùng không thoải mái, ngữ khí cũng trở nên âm lãnh.

“Nhớ kỹ, ta tên là Tần Mộ Dao, các ngươi có thể gọi ta là Tần tiểu thư!”

Hồng Anh tiếp nhận y phục tân nương từ tay mấy lão ma ma.

Bọn họ nghe một câu kia của Tần Mộ Dao, đột nhiên trong lòng ngẩn ra.

Tần tiểu thư? Năm ngày nữa chính là Duệ Vương phi nha! Vậy mà còn so đo xưng hô sao?

Tần Mộ Dao ở trong phòng thay y phục một mình, nhìn mình trong gương, một thân y phục tân nương đỏ tươi toát lên vẻ vui mừng, cẩn thận quan sát kỹ y phục thủ công này, từ vải dệt đến chỉ may đều là trân phẩm thượng đẳng, lại còn trang trí vô số trân châu mã não, khóe miệng giương lên một chút châm chọc.
Xem ra Tề Duệ chẳng tiếc mà tiêu phí nha!

Nhưng mà, không biết ngày hôm đó bộ y phục này có thành công mặc trên thân thể nàng hay không!

“Dáng vẻ Dao Nhi mặc y phục tân nương thật sự là xinh đẹp, khiến Bản cung chủ cũng muốn làm tân lang!”

Một thanh âm vang lên, Tần Mộ Dao rõ ràng cả kinh, ý cười trên khóe miệng vừa rồi đột nhiên cứng đờ, xoay người nhìn về phía người vừa đến, nheo mắt.

“Ta tưởng là ai chứ, hóa ra là Lộng Nguyệt Cung chủ!”

Toàn bộ trong ngoài Tần phủ đều có trọng binh canh gác, Lộng Nguyệt lại có thể đột nhiên xuất hiện ở trong này, xem ra, bản lĩnh của Lộng Nguyệt quả thật là không nhỏ!

“Sao vậy? Nhìn thấy ta, giống như không cao hứng lắm?”

Nét mặt xinh đẹp của Lộng Nguyệt biểu lộ một chút tươi cười, nhìn chằm chằm không chớp mắt Tần Mộ Dao từ trên xuống dưới.
Không ngờ mình lại là người đầu tiên nhìn thấy nàng mặc y phục tân nương!

“Cao hứng chứ, sao lại không cao hứng được!”

Tần Mộ Dao thản nhiên nói, ngoài miệng nói cao hứng, nhưng chẳng có biểu hiện cao hứng nào.

“Nói đi! Lần này đến đây không phải là định tá túc Tần phủ chứ? Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại Tần phủ là một nhà giam, ta sợ ngươi ở lại cũng không tiện!”

Lộng Nguyệt giật mình, nhớ tới lần trước mình lấy cớ, trên mặt dâng lên một tia xấu hổ, giây tiếp theo, trong mắt lại hiện lên một chút ánh sáng.

Tần Mộ Dao quả nhiên là Tần Mộ Dao, cho dù bị giam lỏng, nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt như mây trôi như trước.

“Bản cung chủ tới là để nói cho nàng một tin tức!”

Lộng Nguyệt nhếch khóe miệng, nhìn Tần Mộ Dao, chờ mong thấy sự tò mò của nàng, cũng không ngờ Tần Mộ Dao chỉ thản nhiên ngồi trước bàn trang điểm, tùy tay cầm một cái hoa tai trân châu định đeo vào, dường như không muốn hỏi rốt cục hắn có tin tức gì, trong lòng lập tức xẹt qua một chút mất mát.
Với Tần Mộ Dao thì không thể lấy lẽ thường mà suy đoán được, sao hắn lại có thể chờ mong nàng có phản ứng giống người bình thường chứ?

Trong lòng một trận tự giễu, hiểu rằng nàng sẽ không hỏi lại, vì thế tiếp tục nói.

“Lệnh tôn lệnh đường nay đã cách biên cảnh không xa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm ngày sau là có thể tiến vào đất Bắc Tĩnh quốc.”

Nói xong, quả nhiên thấy tay Tần Mộ Dao cứng đờ, nghĩ rằng nàng sẽ quay đầu lại liếc hắn một cái, không ngờ Tần Mộ Dao vẫn không có phản ứng gì như cũ, trong lòng run run, lông mày hơi hơi nhăn lại.

“Dao Nhi không tin tin tức này của ta? Bản cung chủ có thể cam đoan, tin tức này nhất định chuẩn xác!”

“Lộng Nguyệt Cung chủ sẽ không vô duyên vô cớ tử tế như vậy mà nói cho ta tin tức này đi?”

Tần Mộ Dao áp chế sự vui mừng như điên trong lòng.
Bây giờ chưa phải lúc cao hứng, Lộng Nguyệt hẳn là sẽ không đưa tin tức giả cho nàng, cho dù mục đích của hắn là gì, trong lòng nàng đều đã có tính toán.

Năm ngày sau, đúng ngày đại hôn của nàng.

Hơi hơi nhắm mắt lại, thật sự là một ngày vô cùng trùng hợp a!

Nhưng mà chỉ cần qua ngày đó, phụ mẫu sẽ không còn là uy hϊếp của nàng, mà điểm yếu trong tay Tề Duệ cũng hoàn toàn mất tác dụng!

Khóe miệng như có như không giương lên một chút ý cười.

Mấy ngày nay, đây lần đầu tiên trong lòng thấy thoải mái như thế!

Tươi cười trên khuôn mặt yêu nghiệt của Lộng Nguyệt lại một lần nữa cứng đờ, đi đến sau lưng Tần Mộ Dao. Trên thực tế, trước đó, hắn cũng đã từng tự hỏi bản thân vì sao lại nói tin tức này với nàng?

Và sau đó vô số lần, hắn đã có được đáp án.

“Ta không muốn nhìn thấy nàng vì người khác mà mặc y phục tân nương!”
Câu này khiến Tần Mộ Dao giật mình.

Hắn có ý tứ gì? Không muốn nhìn thấy nàng vì người khác mà mặc y phục tân nương?

“Lộng Nguyệt, đừng có nói ngươi thích ta! Ngươi không thích hợp để đùa cợt như vậy!”

Tần Mộ Dao xoay người nhìn về phía Lộng Nguyệt, thành công nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia lập tức bối rối, nàng không thể quên được Lộng Nguyệt đã từng đối xử với nàng như thế nào!

Cảm giác trong lòng Lộng Nguyệt không sao nói lên lời.

Đùa cợt? Hắn không phải là người hay nói giỡn, nhưng Tần Mộ Dao cố tình xem lời của hắn không phải là lời thật lòng sao!

Trong lòng thở dài, trong đôi mắt long lanh hiện lên một tia sáng, vỗ vỗ trán.

“Bị nàng nhìn thấu rồi, quả thật là đùa giỡn nha, mà quả thật cũng chẳng buồn cười chút nào! Tâm tình của Bản cung chủ đang vui vẻ, nói cho nàng một tin tức, đổi lấy được nhìn thấy nàng mặc một thân y phục tân nương này, coi như giao dịch!”
Nói xong, xoay người đang định ra khỏi cửa.

Tần Mộ Dao nheo mắt, đột nhiên mở miệng.

“Cám ơn ngươi! Cho dù mục đích của ngươi là gì, cám ơn ngươi đã nói cho ta biết tin tức này!”

Chỉ cần phụ mẫu không có việc gì, nàng vốn không có gì để băn khoăn!

Lộng Nguyệt vừa đi tới cửa, thân thể giật mình, khóe miệng giương lên ý cười càng lúc càng lớn…

Sau khi Lộng Nguyệt rời khỏi, Tần Mộ Dao vẫn ngồi một mình trong phòng, suy tính xem bước tiếp theo mình nên làm gì!

Năm ngày sau, có lẽ nàng nên lập kế hoạch kỹ một chút!

Đang lúc suy tư, loảng xoảng một tiếng, cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, Tần Mộ Dao hoảng sợ cả kinh.

Không phải là Lộng Nguyệt lại trở lại đấy chứ?

Nhưng giây tiếp theo ý tưởng này đã bị Tần Mộ Dao phủ định, cho dù Lộng Nguyệt có trở lại cũng sẽ không gây ra tiếng động lớn như vậy.
Tần Mộ Dao quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người vừa đến, trong mắt hiện lên một chút không biết nói gì, khẽ nhíu mày.

Mạc Yên, nàng ta tới làm gì? Dáng vẻ vội vàng, khác một trời một vực với dáng vẻ tiểu thư khuê các ngày thường, giống như đang tức giận.

Nghĩ đến tình cảm sâu đậm của nàng ta với Tề Duệ, trong lòng ngầm có dự đoán của mình.

Mạc Yên nhìn Tần Mộ Dao trong bộ y phục tân nương đỏ tươi, trong mắt hiện lên một chút kinh diễm.

Đến ngay cả nàng khi nhìn thấy cũng đã quên mất ý đồ của mình. Quả thật nữ nhân này xinh đẹp không ai bằng, trên thân thể ả toát lên khí chất có thể khiến người ta đui mù, không phải do ngũ quan tinh xảo mà là một khí chất vô hình ngầm toát ra.

Chỉ có điều, màu đỏ kia lại hung hăng làm đau đớn mắt nàng, khiến nàng không thể không thừa nhận việc ả sắp gả cho Tề Duệ là chuyện có thật!
Trong phòng, tầm mắt hai người giao nhau, Tần Mộ Dao bình tĩnh đợi hành động tiếp theo của Mạc Yên, nàng biết bề ngoài Mạc Yên dịu dàng, trên thực tế lại chứa một trái tim điên cuồng!

Quả nhiên, Mạc Yên đột nhiên cười to ra tiếng, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Tần Mộ Dao, hận không thể giật y phục trên người ả xuống, chỉ có điều nghĩ đến ý đồ mình đến đây, trong mắt Mạc Yên xẹt qua một chút kiên quyết.

“Tần tiểu thư mặc bộ y phục này thật sự là xinh đẹp, chúc mừng đại hôn của ngươi vui vẻ!”

Tần Mộ Dao run run.

Mạc Yên đến chúc mừng nàng? Đây dường như có chút không hợp với lẽ thường.

“Có cái gì để mà chúc mừng?”

Tần Mộ Dao thản nhiên giương khóe miệng lên.

Nếu có thể, nàng thật muốn đưa y phục này cho Mạc Yên!

“Không phải ngươi sắp thành Duệ Vương phi sao? Duệ Vương phi mà người người yêu thích và ngưỡng mộ, sao có thể không chúc mừng?”
Ngữ khí của Mạc Yên mang theo ghen tuông nồng đậm, trong lòng nàng đang ghen tị với Tần Mộ Dao, đến cuối cùng, người mặc bộ y phục tân nương này vẫn là Tần Mộ Dao a!

“Mạc Yên, nếu ngươi tới để chúc mừng ta, vậy mời ngươi rời đi, nếu muốn cãi nhau hay gây náo loạn với ta thì cũng mời ngươi rời đi, ta không có thời gian rỗi cùng ngươi!”

Tần Mộng Dao lạnh lùng nói. Nàng cần thời gian để lên kế hoạch lộ trình về sau nên đi như thế nào, chứ không muốn lãng phí thời gian với Mạc Yên!

Mạc Yên đột nhiên cười càng thêm thê lương, nhìn nữ nhân trước mắt.

Ả không cần vị trí Duệ Vương phi, lại không biết rằng đó là thứ mà nàng mong muốn nhưng không chiếm được! Tần Mộ Dao, vì sao vận số của ả luôn luôn tốt như vậy?

“Ngươi có biết đại ca của ta vì ngươi mà ra sao không?”
Mạc Yên đột nhiên ngừng cười, thành công nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trên mặt Tần Mộ Dao biến mất, thay thế là vẻ mặt nghiêm túc và kinh hoảng.

“Thiếu Khanh huynh ấy như thế nào?”

Trong lòng Tần Mộ Dao cả kinh, kích động bắt lấy cánh tay Mạc Yên, trong đầu hiện ra khoảnh khắc cuối cùng gặp Mạc Thiếu Khanh, vẻ mặt tái nhợt và sự đau xót trong mắt hắn, lập tức trong lòng dâng lên một trận đau nhói.

Mạc Yên có chút đau lòng, khẽ nhíu mày.

“Xem ra ngươi còn quan tâm đến hắn!”

“Rốt cục huynh ấy bị làm sao?”

Tần Mộ Dao lớn tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Yên, nếu nàng ta lại tiếp tục thừa nước đục thả câu, nàng nhất định sẽ đẩy nàng ta ra ngoài, sẽ không bởi vì nàng ta là nữ nhân mà lưu tình.

Mạc Yên bị sự sắc bén trong mắt nàng làm cho giật nảy người, nhắm mắt.
“Hôm đó lúc đại ca được người ta tìm thấy đã nằm một đêm bên ngoài Hoàng cung, lúc được đưa trở về, trên người đều là máu…”

Không chỉ có vậy, năm ngày vừa rồi, cho dù là ban ngày hay đêm tối, Mạc Thiếu Khanh đều mở to hai mắt, không hề nhắm lại, nàng chưa từng thấy đại ca như vậy, trên miệng hắn chỉ lẩm bẩm tên Tần Mộ Dao, khiến nàng nhìn thấy mà đau lòng!

Tần Mộ Dao vừa nghe.

Nằm ngoài Hoàng cung một đêm? Tối hôm đó sau khi nàng rời đi, hắn vẫn nằm ở đó sao?

Trên người đều là máu? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng đột nhiên căng thẳng, dường như có một đôi tay bóp chặt trái tim nàng, trong thoáng chốc cảm giác đau đớn, chua xót, bực mình dâng lên…

Mạc Yên nheo mắt, không nói thêm gì nữa.

“Tự ngươi đi thăm hắn đi!”

Đúng, nàng phải nhanh đến thăm hắn! Rốt cục hắn thế nào?
Giờ phút này, trong lòng Tần Mộ Dao đã bối rối không thôi, lo lắng đi ra ngoài, lại đột nhiên nhớ tới bên ngoài Tần phủ đều là người của Tề Duệ, trong lòng ngẩn ra, lập tức dừng bước.

Làm sao bây giờ? Nàng phải làm thế nào thì mới thoát khỏi những thị vệ này, thuận lợi rời khỏi phủ?

Trong đầu nhanh chóng chuyển động, cho dù thế nào cũng phải đi ra ngoài một chuyến.

Đột nhiên, ánh mắt Tần Mộ Dao chợt lóe, xoay người nhìn về phía Mạc Yên, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Thôi thì cũng đành để Mạc Yên chịu thiệt một chút vậy!

Mạc Yên thấy ánh mắt của nàng thì cả kinh, theo bản năng sinh ra một chút sợ hãi.

Tần Mộ Dao đang định làm gì?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!