Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cực Phẩm Đại Tiểu Thư - Tần Mộ Dao

Vạn Hoa lâu.

Đúng là thời khắc bận rộn, trong đại sảnh trang hoàng muôn hồng nghìn tía, mỹ nữ tiếp đón khách nhân, tận tình thanh sắc, thanh âm tán tỉnh không dứt bên tai.

Tần Mộ Dao vừa xuất hiện ở bên ngoài Vạn Hoa lâu, liền dẫn đến một trận xôn xao.

Khách quen nơi này đều biết trong Vạn Hoa lâu có hoa khôi chủ bài có khuôn mặt tương tự như dung nhan đệ nhất mỹ nhân Tần Mộ Dao, nhưng cũng chưa từng chính mắt nhìn thấy, lúc này nhìn thấy Tần Mộ Dao, lập tức nghĩ rằng nàng chính là Ngưng Sương cô nương thần bí trong lời đồn kia.

Rất nhiều nam nhân còn đang uống rượu tìm vui đều bỏ dở việc đang làm, xông tới, mượn cơ hội này, nhìn qua dung mạo hoa khôi thần bí, xem khuôn mặt rốt cuộc có phải tương tự với đệ nhất mỹ nhân như lời đồn hay không.

Khi bọn hắn nhìn thấy Tần Mộ Dao, kinh dị đến nỗi không ngậm nổi miệng.
Đây sao lại gọi là tương tự, chính là giống nhau như đúc thôi!

Giống đệ nhất mỹ nhân như đúc, vậy không phải là có hai đệ nhất mỹ nhân sao?

Tần Mộ Dao là vị hôn thê của Duệ Vương gia, chuyện đó ai cũng biết, mặc dù trong lòng tán thưởng hâm mộ mỹ mạo của nàng nhưng cũng không dám thèm thuồng.

Nhưng Ngưng Sương thì không giống vậy, là một nữ tử thanh lâu, tuy rằng nghe nói nàng bán nghệ không bán thân, nhưng người ở gần nước sao hài lại không ẩm chứ?

Nữ tử phong trần nào ban đầu bán nghệ không bán thân về sau lại không bị kéo xuống nước?

Lập tức, một đám nam nhân như ruồi bọ đổ xô đến, ý đồ muốn có được ưu ái của hoa khôi.

“Ngưng Sương cô nương, có thể uống với tại hạ một ly được không?”

Có người tiến lại gần.

“Ngưng Sương cô nương, tại hạ có một bài thơ nhỏ, làm để tặng riêng cô nương!”
Có người tiến đến.

“Ngưng Sương cô nương…”

“Ngưng Sương cô nương…”

Thanh âm liên tiếp khiến Tần Mộ Dao nhíu chặt mi.

Ngưng Sương cô nương? Sao bọn họ lại gọi nàng là Ngưng Sương cô nương?

Nhớ tới người mời nàng đến chính là một nữ tử tên là Ngưng Sương, trong lòng nghi hoặc càng ngày càng sâu.

Ngưng Sương này rốt cuộc là loại người nào?

Người dồn đến càng ngày càng nhiều, trong mắt Tần Mộ Dao mắt xẹt qua một chút không vui, đang nghĩ xem làm thế nào để thoát thân.

Chân Giác vừa mới vào cửa Vạn Hoa lâu liền thấy khung cảnh náo nhiệt đó, trong lòng lập tức vui vẻ, không nghĩ rằng mình tới đúng lúc, không biết hôm nay Vạn Hoa lâu có tiết mục gì mới mẻ, mở chiết phiến trong tay, cất bước tiến lên.

Náo nhiệt như vậy sao hắn có thể bỏ qua?

Chân Giác đi về phía đám người, lập tức có người chủ động chào hỏi hắn, thiếu gia của Chân gia, không ai dám đắc tội! Không ai đắc tội nổi!
Vẻ mặt Chân Giác phong lưu, đào hoa trong mắt lóe sáng trong suốt, sau khi đi vào đám đông, nhìn thấy khuôn mặt giống y như Tần Mộ Dao, lập tức giật mình, chiết phiến trên tay lập tức cứng đờ.

Tần Mộ Dao sao có thể ở trong này?

Không, sao có thể?

Nghĩ đến lời đồn Ngưng Sương cực giống Tần Mộ Dao, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, khôi phục ánh mắt nhìn nữ tử từ trên xuống dưới, dáng vẻ phong lưu.

Giống, thật là giống! Xem ra nghe đồn quả nhiên không phải giả, Ngưng Sương quả thật có khuôn mặt tương tự Tần Mộ Dao!

Nhưng, lúc Chân Giác bắt gặp đôi mắt kia của nàng, lại một lần nữa sững sờ, cả người xẹt qua một cảm giác rét lạnh, lần trước tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt chân chính của Ngưng Sương nhưng lại thấy được cặp mắt, mà ánh mắt nữ nhân này dường như không phải Ngưng Sương cô nương, ngược lại dường như là Tần Mộ Dao.
Trong lòng run lên, hắn hầu như đã xác định rõ nữ nhân trước mắt là Tần Mộ Dao, nhớ tới ngày đó bị Tần Mộ Dao đánh một cú ngã trên mặt đất, đến bây giờ hắn vẫn còn sợ hãi, trong lòng rõ ràng căng thẳng, phản xạ có điều kiện xoay người, trong lòng âm thầm cầu nguyện.

Tần Mộ Dao không thấy mình, Tần Mộ Dao không phải đến tìm mình!

Chỉ có điều, có vẻ như ông trời không có chiếu cố hắn. Đột nhiên, hắn cảm giác được y phục phía sau bị người ta kéo, hy vọng ban đầu tan biến trong khoảnh khắc, trong lòng kêu to ‘không tốt’!

“Đây là có chuyện gì?”

Tần Mộ Dao tay lanh mắt lẹ bắt lấy Chân Giác đang muốn chạy trốn, hắn là khách quen của nơi này, hẳn là biết vì sao bọn họ lại có hành động như vậy!

Trên mặt Chân Giác miễn cưỡng xả ra vẻ tươi cười, xoay người nhìn Tần Mộ Dao. Còn có thể ‘sao lại thế này’? Không cần suy nghĩ nhiều, hắn đã biết, nhất định những người đó nghĩ nàng là Ngưng Sương!
Trong lòng thở dài, cái này bảo hắn nói làm sao? Hắn còn chưa hề gặp Ngưng Sương, không biết rốt cuộc có phải có dáng vẻ giống Tần Mộ Dao hay không, huống hồ người ở đây nhiều như vậy, căn bản là không tiện giải thích!

Đột nhiên, ánh mắt chợt lóe, đào hoa trong mắt xẹt qua một chút ánh sáng trong suốt, tay nắm hai vai Tần Mộ Dao, kéo nàng vào trong lòng, khóe miệng giương lên một chút ý cười, đắc ý nhìn những người đang đứng xung quanh.

“Các vị, thực xin lỗi! Tối hôm nay, Ngưng Sương cô nương của chúng ta lại coi trọng Bản thiếu gia! Các vị cứ uống rượu, cứ chơi vui, Ngưng Sương cô nương, chúng ta vào nhã gian nghe khúc nhé?”

Chân Giác cất tiếng nói, ánh mắt đảo qua những người đó một lượt.

Trong lòng những người đó không hề can tâm, nhưng ai cũng biết Chân thiếu gia là đắc tội không nổi, chỉ có thể phẫn nộ rời đi, trở lại vị trí của mình, ôm nữ nhân bên người, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi hai người đang cùng đi lên lầu…
“Buông tay! Hay là ngươi lại muốn nếm thử cảm giác ngã lần trước thì mới tình nguyện buông tay?”

Tần Mộ Dao hất tay Chân Giác đang đặt trên vai nàng.

Hắn làm cái gì vậy? Cái gì mà Ngưng Sương cô nương? Hắn là người mù sao? Còn cố ý ăn đậu hũ của nàng!

Chân Giác nghe thấy vậy, cả người chấn động, theo bản năng rút tay khỏi vai nàng, không thể không nói, vừa rồi hắn ôm nàng như vậy, cảm giác thật không tệ, khiến hắn lại quên mất Tần Mộ Dao rất nguy hiểm!

“Tiểu tổ tông của ta, ngươi đến nơi này làm gì? Nơi này là Vạn Hoa lâu!”

Chân Giác nhíu chặt mi, dáng vẻ phong lưu vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Tần Mộ Dao liếc xéo hắn một cái, nhớ tới nghi hoặc vừa rồi của mình.

“Ngươi biết Ngưng Sương là ai? Còn nữa, vừa rồi vì sao ngươi gọi ta là Ngưng Sương?”

Chân Giác nhún vai.
Tiểu tổ tông này không dễ hầu hạ, trong lòng thở dài, đem hết những gì mình biết nói cho nàng.

“Ngưng Sương là hoa khôi đầu bảng của nơi này, vốn thần bí, hầu như chưa ai nhìn thấy khuôn mặt thật, vừa vặn, trên phố có nghe đồn, nói Ngưng Sương cô nương này có dáng vẻ tương tự ngươi, hơn nữa từ lần trước ngươi lôi kéo Bản thiếu gia từ đây rời đi, có người nhìn thấy dáng vẻ của ngươi lại tưởng là Ngưng Sương, một truyền mười, mười truyền trăm, ai cũng tin cái tin đồn kia, cho nên lại thấy ngươi, thì chẳng tưởng ngươi là Ngưng Sương?”

Tần Mộ Dao càng nghe, lông mày trên mặt nhăn càng chặt.

Ngưng Sương có dáng vẻ vô cùng giống nàng sao?

“Ngươi đã từng gặp nàng ta chưa?”

“Chưa hề!”

Chân Giác đáp, đột nhiên như nhớ tới cái gì bất thường.

“Ngươi đến nơi đây tới làm gì?”
Tới đầu tới cuối, dường như Tần Mộ Dao đều chưa trả lời vấn đề của hắn.

Tần Mộ Dao suy tư về chuyện của Ngưng Sương, căn bản không nghe thấy câu hỏi của Chân Giác, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, nhớ tới tấm thϊếp mời kia, mọi chuyện dường như càng ngày càng quái dị, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.

Nàng thật muốn xem Ngưng Sương kia rốt cuộc là thần thánh phương nào! Rốt cuộc muốn làm gì!

Lại còn một câu kia ‘không đến ngươi sẽ hối hận’ là có ý gì?

Lúc này, có nha hoàn đi đến trước mặt Tần Mộ Dao.

“Tần tiểu thư, tiểu thư nhà ta cho mời!”

Tần Mộ Dao giật mình, nhìn nha hoàn trước mắt, không cần nghĩ, nàng có thể đoán ra, nha hoàn này hẳn là do chính Ngưng Sương phái tới!

Ánh mắt giật giật, Tần Mộ Dao gật gật đầu với nàng ta, đi theo lên.

Phát hiện thấy, Chân Giác cũng lập tức đuổi theo Tần Mộ Dao, lúc đến trước cửa phòng Ngưng Sương lại bị nha hoàn ngăn trở.
“Chân thiếu gia, tiểu thư đêm nay không tiếp khách!”

Chân Giác hơi hơi nhíu mi.

Không tiếp khách? Vậy vừa rồi không phải Tần Mộ Dao đã đi vào sao?

Lạnh lùng liếc nha hoàn một cái, không thèm để ý tới nàng ta, lại đi vào bên trong.

“Chân thiếu gia, trong nhã gian người bao đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn, mời Chân thiếu gia đi trước…”

Nha hoàn ngẩng đầu lên, vung tay lên, một trận sương khói phủ trước mặt Chân Giác, bị hắn hít vào.

Trước mắt Chân Giác lập tức là một trận sương mù.

“Chuẩn bị rượu và thức ăn? Vậy cám ơn tiểu cô nương, đây là thưởng cho ngươi.”

Chân Giác lấy ngân phiếu từ trong lòng ra, nhét vào trong tay nha hoàn, xoay người đi tới nhã gian bên dưới. Cửa nhã gian đóng lại, thân thể Chân Giác đột nhiên ngẩn ra, trước mắt cũng khôi phục rõ ràng, vỗ vỗ cái trán, vừa rồi hắn bị làm sao vậy? Sao lại cảm thấy đầu ong ong? Hình như vừa rồi hắn có gặp Tần Mộ Dao!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tần Mộ Dao sao có thể ở trong này? Nhất định là hắn nghĩ nhiều! Lắc đầu, Chân Giác ngồi xuống, suy tư về việc đêm nay nên gọi ai tới đàn vài khúc trợ hứng.

Hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi gặp Tần Mộ Dao!

Tần Mộ Dao đi vào trong phòng, đánh giá bài trí bên trong, nơi này hoàn toàn không giống như một căn phòng của nữ tử phong trần, mọi nơi mọi chỗ đều lộ ra vẻ thanh nhã khiến nàng cảm thấy một tia quen thuộc, cảm giác như đi vào phòng của chính mình.

Đột nhiên, ánh mắt nàng rùng mình, giường này… bàn trang điểm này… còn có cái bàn… chỗ nào cũng bài trí giống y như phòng nàng.

Tần Mộ Dao lập tức cảnh giác, dường như đây là phòng Ngưng Sương, mà Ngưng Sương rốt cuộc là ai?

Làm sao có thể có chuyện như vậy?

“Tần tiểu thư, thích bài trí phòng của ta sao?”
Phía sau một thanh âm đột nhiên vang lên, Tần Mộ Dao lập tức quay đầu, rõ ràng thấy một nữ tử áo trắng đứng phía sau mình, trên mặt trùm một chiếc khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt linh động lấp lánh.

“Ngươi là Ngưng Sương?”

Ánh mắt sắc bén của Tần Mộ Dao híp lại, nhìn kỹ nữ tử trước mắt, dường như muốn nhìn ra chút manh mối từ trên thân thể của nàng ta.

“Đúng, ta là Ngưng Sương.”

Dưới cái khăn che mặt, Ngưng Sương nhợt nhạt giương khóe miệng lên.

Lại một lần nữa đứng trước mặt Tần Mộ Dao, lòng nàng có một cảm giác khó hiểu. Nhìn khuôn mặt giống y như mình, trong lòng xẹt qua một chút chua xót.

Rõ ràng là giống nhau như đúc, sao chủ nhân lại đối đãi khác nhau quá nhiều?

“Chúng ta đã từng gặp nhau!”

Ngữ khí của Tần Mộ Dao tràn ngập khẳng định, trong đầu hiện ra hình ảnh ngày ấy mới từ thành Cẩm Tú vội trở về, lúc đến đây tìm Chân Giác, nàng từng có một lần đối mặt với nữ tử trước mắt, cũng che mặt như vậy khiến người ta không rõ nàng ta trông như thế nào.
“Đúng vậy, chúng ta đã từng gặp nhau!”

Lần đó là lần đầu tiên các nàng trực tiếp gặp mặt nhau, nàng sao có thể quên?

“Nơi này của ngươi…”

Ánh mắt Tần Mộ Dao quét một lượt căn phòng, trong lòng vẫn không hiểu được cách bài trí của nơi này.

“Thế nào? Phòng bài trí có được không? Chính ta cũng không biết vì sao, ta cực kỳ thích bài trí như vậy, ta nghĩ Tần tiểu thư cũng nhất định vô cùng thích!”

Ngưng Sương thản nhiên nói.

Trên thực tế, nàng chán ghét cách bài trí như vậy, bởi vì phòng này giống y như phòng Tần Mộ Dao, nhưng đây chính là chủ nhân cố tình, hắn muốn tìm cảm giác về Tần Mộ Dao trên thân thể của nàng, sao nàng lại có thể không biết?

Tần Mộ Dao giật mình, nàng còn chưa nói ra miệng, nữ tử này đã biết nàng muốn nói gì, quay đầu nhìn nàng ta một cái.
Nữ tử tên Ngưng Sương này dường như không đơn giản!

“Tần tiểu thư, mời ngồi, đây là trà ta thích uống nhất, đại hồng bào thượng hạng, ta nghĩ Tần tiểu thư cũng nhất định thích!”

Ngưng Sương tự rót một chén trà nóng cho Tần Mộ Dao, ngữ khí vô cùng khẳng định.

Nhưng chính ngữ khí khẳng định này khiến lông mày Tần Mộ Dao nhăn càng chặt, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng đậm.

Ngưng Sương này dường như hiểu rất rõ về nàng! Ngay cả nàng thích uống trà gì cũng rõ ràng, hơn nữa còn không ngần ngại cường điệu rằng chính nàng ta cũng thích!

Tần Mộ Dao híp mắt, ngồi xuống, như có như không nhìn thoáng qua tầng khăn mỏng manh bao trùm trên mặt Ngưng Sương, nhớ tới lời Chân Giác vừa mới nói.

Ngưng Sương rất giống nàng? Đây rốt cuộc có phải là sự thật không? Hay chỉ có vài phần tương tự?
Trong lòng nghi hoặc dâng lên.

“Ngưng Sương cô nương dùng lụa mỏng che mặt, ta không nhìn thấy mặt của ngươi, ngươi lại nhìn rõ ta, thật là có chút không công bằng a!”

Tần Mộ Dao nhắm mắt, che khuất ánh sáng vừa chợt lóe qua, cố ý nói.

Ngưng Sương giật mình.

Miệng lưỡi Tần Mộ Dao này quả nhiên sắc bén như dao.

“Tần tiểu thư thật muốn nhìn thấy mặt của ta?”

Ngưng Sương tự rót cho mình một chén trà, nhợt nhạt uống một ngụm.

“Chỉ là có chút tò mò thôi! Lời đồn đại trên phố ta cũng có nghe qua, mị lực của Ngưng Sương cô nương thật không nhỏ!”

Tần Mộ Dao nghĩ đến cảnh tượng bị những nam nhân tầm hoa vấn liễu ngăn chặn ở dưới lầu vừa rồi, trong lòng hơi hơi lộ ra một tia không vui.

Ngưng Sương giương khóe miệng lên, híp mắt, chậm rãi nâng tay, trong một khắc bàn tay chạm đến cái khăn che mặt, trong lòng như bị cái gì làm cho đau đớn, một tia chua xót dâng lên. Nhưng ngay giây tiếp theo, trong lòng Ngưng Sương xẹt qua một chút kiên định, lấy lại tự tin, ngón tay vừa động, cái khăn che mặt ở đầu ngón tay rơi xuống…
Khuôn mặt giống y như Tần Mộ Dao hiện ra trước mắt! Làn mi dày rậm, mũi thẳng, da thịt như tuyết, đến ngay cả độ cong trên khóe miệng nhếch lên cũng giống nhau như đúc!

Tay Tần Mộ Dao đang bưng trà đột nhiên cứng đờ, miễn cưỡng nuốt nước trà, thiếu chút nữa thì phun ra, nhìn nữ nhân trước mắt, Tần Mộ Dao chưa từng khϊếp sợ như vậy.

Giống nhau như đúc, nhìn nàng ta, nàng liền cảm giác giống như đang soi gương, quỷ dị nói không nên lời.

Đây là có chuyện gì? Hai khuôn mặt giống nhau như đúc! Ngưng Sương này rốt cuộc là ai?

Trong lòng Tần Mộ Dao ngầm có cảm giác không tầm thường!

“Tần tiểu thư, ngươi thực giật mình đi!”

Khóe miệng Ngưng Sương giương lên một chút tươi cười chua xót, nhắm mắt, giống như cố ý che khuất bi thương và bất đắc dĩ bên trong. Nhưng, hành động như vậy càng khiến Tần Mộ Dao sinh ra hoài nghi.
Giật mình! Đâu chỉ có giật mình!

Nàng nghĩ rằng chỉ tương tự một chút mà thôi, không ngờ lại giống đến như vậy! Giống như là tỷ muội sinh đôi cùng trứng!

“Ngươi…”

Tần Mộ Dao muốn nói lại thôi, nàng muốn biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Ngưng Sương lại lạnh nhạt cười.

“Ngày đó lúc nhìn thấy ngươi ở trong này, ta cũng thực giật mình, lại giống nhau đến thế! Nhưng ta cũng thực vui vẻ, bởi vì ngươi khiến ta biết, trên thế giới này, ta không phải là cô nhi, ta cũng còn có thân nhân!”

Oanh một tiếng, trong đầu Tần Mộ Dao lập tức trống rỗng.

‘Choang’ một tiếng, chén trà trong tay rơi trên mặt đất, thanh âm thanh thúy vang vọng toàn bộ căn phòng.

Nàng ta nói cái gì?

Trên thế giới này, nàng ta không phải là cô nhi, nàng ta cũng còn có thân nhân?

Nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Tần Mộ Dao, Ngưng Sương đột nhiên đứng dậy, chậm rãi tiêu sái đến bên người Tần Mộ Dao, phút chốc quỳ gối trước mặt nàng, trên mặt dường như rối rắm thống khổ.
“Từ ngày đó ta bắt đầu hoài nghi về thân phận của mình, cho nên ta lợi dụng một ít quan hệ, vụиɠ ŧяộʍ nghe được về Tần phủ, lúc đó ta đã biết ta có một gia đình. Nhưng ta cũng không muốn đến làm phiền các người, tận đến khi ta biết phu thê Tần thị bị nhốt vào thiên lao, ta không muốn bọn họ xảy ra chuyện, cho nên ta mới lợi dụng lực lượng của mình, vụиɠ ŧяộʍ lẻn vào thiên lao…”

Tần Mộ Dao nghe thấy vậy, đột nhiên cả kinh, trong mắt cháy rực lên một tia hi vọng, theo bản năng tóm lấy hai vai Ngưng Sương, kích động nhìn thẳng vào hai mắt của nàng ta.

“Thiên lao? Trận đại hỏa kia có liên quan đến ngươi đúng không? Ngươi đã cứu phụ mẫu ta đúng không? Ngươi mau nói cho ta biết bọn họ ở đâu? Bọn họ có khỏe không?”

Ngưng Sương bị Tần Mộ Dao lắc đến nỗi loạng choạng, nhắm mắt, che khuất ánh sáng vừa chợt lóe qua.
“Bọn họ không sao, đã được ta an trí ở một chỗ an toàn.”

“Mau dẫn ta đi!”

Tần Mộ Dao nghe thấy phụ mẫu an toàn, đã không thèm để ý đến những khϊếp sợ mà nàng ta vừa nói tới, giờ này khắc này, nàng thầm mong nhìn thấy phụ mẫu an toàn đứng trước mặt mình.

Ngưng Sương híp mắt, gật gật đầu với Tần Mộ Dao.

Ngưng Sương trùm lại khăn che mặt, cùng Tần Mộ Dao ra khỏi phòng, theo cửa sau của Vạn Hoa lâu lặng lẽ đi ra ngoài.

Mà sau khi bọn họ rời khỏi, trong phòng xuất hiện thân ảnh của một người cao lớn, chậm rãi tiêu sái đến chỗ Tần Mộ Dao vừa đứng, nhìn mấy chén trà đã vỡ tan, ngồi xuống kiểm tra. Khóe miệng giương lên một chút ý cười.

“Dao Nhi a Dao Nhi, cuối cùng thì nàng cũng có lúc rối loạn!”

Thật ra hắn có chút hâm mộ phu thê Tần thị, có thể khiến Dao Nhi mất đi lý trí, nếu có một ngày, hắn cũng có thể đủ khiến nàng mất đi lý trí, thì thật tốt!
Trong mắt hiện lên một tia yêu thích và ngưỡng mộ, hơi hơi nhắm mắt lại…

***

Hai thân ảnh lặng lẽ đi vào một ngõ nhỏ hẻo lánh, đi vào một căn nhà cũ, Ngưng Sương nhìn nhìn Tần Mộ Dao.

“Chính là nơi này!”

Tần Mộ Dao vội vàng đẩy cửa lớn ra, đi vào.

Lúc nàng vào đến đại sảnh, lúc nhìn thấy hai bậc trưởng bối khiến nàng vướng bận mấy ngày nay, trong lòng nóng lên, trên mặt rốt cục nở rộ ra một chút tươi cười.

“Phụ thân, mẫu thân…”

Thanh âm Tần Mộ Dao hơi hơi nghẹn ngào, vừa gặp lại, dường như đã qua mấy đời, vội vàng chạy đến trước mặt bọn họ, muốn xác định bọn họ thật sự mạnh khỏe chứ không phải ảo giác của nàng.

Tần Tấn và Tần phu nhân nhìn thấy Tần Mộ Dao, đột nhiên giật mình, ánh mắt như có như không liếc một cái về Ngưng Sương đi theo phía sau Tần Mộ Dao, lại nhìn về phía Tần Mộ Dao, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười.
“Dao Nhi, con đã đến rồi, là Sương Nhi nói cho con đi!”

Tần phu nhân tiến lên giữ chặt tay Tần Mộ Dao, Tần Mộ Dao ôm chặt lấy Tần phu nhân.

“Mẫu thân, hai người không có việc gì thật tốt quá, con đã nghĩ rằng hai người đã táng thân đại hỏa, con đã nghĩ rằng hai người bỏ lại con đi rồi!”

Xác thực quả thật cảm nhận được thân nhân của mình trong lòng, Tần Mộ Dao kích động rơi nước mắt.

Tần phu nhân từ ái vỗ lưng nàng.

“Mẫu thân biết, thời gian này con đã chịu khổ! Chúng ta đây không phải không có việc gì sao? Con yên tâm, ta và phụ thân con còn muốn sống lâu trăm tuổi, còn muốn nhìn các con thành thân chứ!”

Tần Mộ Dao bị lời nói của Tần phu nhân chọc cười, trong lòng hơi hơi động.

Nếu vừa rồi nàng nghe không lầm, từ mẫu thân dùng là ‘Các con’ chứ không phải là ‘con’!
Tần Mộ Dao nhớ tới lời Ngưng Sương nói vừa rồi, híp mắt, từ trong lòng Tần phu nhân đi ra, đột nhiên như là nhớ tới cái gì.

“Phụ thân, mẫu thân, hai người làm thế nào mà thoát ra được?”

Tần Tấn và Tần phu nhân nhìn nhau, trên mặt càng toát ra vẻ tươi cười sáng lạn, khiến Tần Mộ Dao giật mình.

Lúc này, Tần phu nhân vẫy vẫy Ngưng Sương, ý bảo nàng ta đi qua, Ngưng Sương tiến lên, tháo khăn che mặt xuống, lập tức hai khuôn mặt giống nhau như đúc xuất hiện trước mặt Tần phu nhân và Tần Tấn.

Tần phu nhân từ ái kéo tay Ngưng Sương.

“Cũng may mà có Sương Nhi.”

Tần Mộ Dao như có như không nhìn thoáng qua Ngưng Sương, đợi Tần phu nhân nói tiếp.

“Dao Nhi, phụ mẫu vẫn có một việc không có nói cho con, trên thực tế, năm đó mẫu thân sinh hạ hai hài tử, một đứa là con, một đứa là muội muội sinh sau con một lát, lúc đó thật sự là hạnh phúc a. Nhưng, về sau chúng ta không cẩn thận đã đánh mất muội muội của con, ngay cả sống hay chết cũng không biết, hơn mười năm qua, chúng ta vẫn vô cùng tự trách, đem tất cả yêu thương bù đắp hết lên con…”
Tần phu nhân kéo tay Tần Mộ Dao và Ngưng Sương nắm cùng nhau, ánh mắt trở nên xa xôi, như là đang nhìn vào trí nhớ xa xưa.

Năm đó, bà và Tần Tấn, một người là Thái Tử Bắc Tĩnh quốc, một người là Công chúa Đông Sở quốc, đều là thân phận vô cùng tôn quý, hai người mến nhau, vốn sẽ là chuyện yêu thích và ngưỡng mộ bình thường, nhưng lại bởi vì hai quốc gia là kẻ thù lâu đời nên bị cả hai gia tộc Hoàng thất phản đối. Nhưng bọn họ đã xác định tình yêu với nhau, không ai muốn buông tay, vì thế lựa chọn tự sống chung với nhau.

Không bao lâu, Tần phu nhân hoài thai, vốn tưởng rằng hai Hoàng Đế sẽ vì hài tử trong bụng bà mà chấp nhận chuyện bọn họ ở bên nhau, hóa giải ân oán trước kia. Nhưng khi bà và Tần Tấn cùng quỳ gối trước mặt Hoàng Đế Đông Sở quốc, khẩn cầu ông nhìn nhận hai người, Phụ hoàng của bà lại lạnh lùng bỏ lại một câu.
“Đông Sở quốc chúng ta không có Công chúa như ngươi! Từ nay về sau, mặc kệ ngươi có ở cùng với tiểu tử Bắc Tĩnh quốc kia hay không đều không có liên quan gì tới Đông Sở quốc ta, từ nay về sau biếm làm thứ dân, trục xuất khỏi quốc cảnh!”

Từ đó về sau, bọn họ rời khỏi Đông Sở, đi đến Bắc Tĩnh. Nhưng khi đến Bắc Tĩnh cũng bị đối xử giống như vậy. Lúc ấy thậm chí Hoàng Đế Bắc Tĩnh quốc còn không tiếc lập tức thoái vị, đem Hoàng vị ban cho ông làm điều kiện để dụ hoặc Tần Tấn rời khỏi bà. Nhưng, Tần Tấn cuối cùng vẫn lựa chọn buông tay khỏi ngôi vị Hoàng Đế.

Bọn họ từng là những người tôn quý vô cùng của hai quốc gia, nhưng một khắc kia, hai quốc đều không có chỗ cho họ dung thân, rơi vào đường cùng, bọn họ không thể không đến Tây Nhạc quốc tìm kiếm lối thoát.
Đang trên đường đi, Tần phu nhân sinh ra hai hài tử, tuy rằng tình trạng hai người quẫn bách, nhưng lại bởi vì sự giáng sinh của hai hài tử mà cuộc sống tràn ngập hạnh phúc.

Chỉ có điều, những ngày hạnh phúc đó lại bị bao phủ bởi một bóng ma, một trong hai hài tử đột nhiên không thấy tung tích, bọn họ tìm kiếm khắp nơi mà không thấy…

“Đều là ta không tốt, nếu lúc ấy ta không…”

Tần phu nhân nói đến nơi đây, nước mắt chảy tràn mi.

Tần Mộ Dao phút chốc cả kinh, cho dù là trí nhớ của Tần Mộ Dao trước đây hay trí nhớ hiện tại của nàng, trước nay Tần phu nhân đều là rạng rỡ như ánh mặt trời, chưa bao giờ nhìn thấy bà rơi lệ, mà hiện tại bà…

“Phu nhân, ông trời không phải vẫn còn thương chúng ta sao? Ông đã trả lại nữ nhi cho chúng ta, đều đã qua rồi, chỉ khổ cho Sương Nhi!”
Tần Tấn thương tiếc ôm Tần phu nhân vào trong ngực, lau nước mắt cho bà.

Ánh mắt Tần phu nhân dao động giữa Tần Mộ Dao và Ngưng Sương, ngừng khóc, khôi phục tươi cười trên mặt.

“Dao Nhi, Sương Nhi đúng là muội muội của con!”

Tần Mộ Dao nghe câu đó, ánh mắt lóe lóe.

Vừa rồi trong tự thuật của Tần phu nhân, có hai tin tức khiến nàng cảm thấy khϊếp sợ.

Phụ thân chẳng những là tiền Thái Tử của Bắc Tĩnh quốc, mẫu thân còn là Công chúa Đông Sở quốc!

Hai thân phận đặc biệt như thế, cũng khó trách Hiến Tông Đế lại kiêng kị như vậy!

Nàng nhìn nữ nhân có dáng vẻ giống nàng như đúc, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.

“Mẫu thân, người xác định nàng ta chính là muội muội mất tích của con?”

Chỉ dựa vào khuôn mặt giống nàng như đúc thôi sao?

Thân thể Tần phu nhân đột nhiên ngẩn ra, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Nó và con đều là hai tử do mẫu thân mang thai mười tháng sinh hạ, mẫu thân làm sao có thể nhận lầm. Dao Nhi, mẫu thân biết, ban đầu con sẽ nhất định không nhận, nhưng nó là nữ nhi của mẫu thân. Chuyện này, không thể nghi ngờ!”

Tần Mộ Dao nhìn Tần phu nhân không biết nói gì, đây là lần đầu tiên nghe thấy mẫu thân dùng ngữ khí nghiêm khắc như vậy mà nói với nàng! Tràn ngập tức giận.

“Mẫu thân, Sương Nhi không cầu tỷ tỷ nhận con, con chỉ cần biết rằng mình còn có thân nhân là tốt rồi, không còn là đứa bơ vơ không có chỗ dựa thì con đã cảm thấy thỏa mãn.”

Trên mặt Ngưng Sương xả ra một chút cười chua xót, kéo tay Tần Mộ Dao, nhìn thẳng hai mắt nàng.

“Tỷ… Tần tiểu thư, ta không hề muốn cướp đi yêu thương của phụ mẫu với người, cho dù phụ mẫu không nhận ta cũng không sao, ta chỉ hy vọng có thể ngẫu nhiên được thấy phụ mẫu là tốt rồi!”
Tần Mộ Dao giật mình, nhìn nữ nhân trước mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến người ta không khỏi thương tiếc.

Muội muội?

Nghe ngữ khí vừa rồi của nàng ta, gằn từng tiếng đều lộ ra vẻ không cam lòng.

Buồn cười!

Tần Mộ Dao nàng không phải người keo kiệt, nếu thật sự là muội muội của nàng, nàng vui vẻ còn không hết, chỉ có điều, không hiểu sao nàng luôn có một loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy nữ tử trước mắt không phải đơn giản như nàng thấy?

Loại cảm giác này khiến nàng không thể không cảnh giác.

“Ngươi làm thế nào cứu phụ mẫu ra?”

Tần Mộ Dao đột nhiên mở miệng hỏi.

Một nữ tử ở thanh lâu, có thể cứu phụ mẫu từ trong thiên lao ra, có thể bày ra một trận đại hỏa lớn như vậy, còn giấu diếm được thị vệ cao thủ, giấu diếm được ánh mắt của Hoàng Thượng, Tần Mộ Dao nàng không phải ngu ngốc, sao có thể tin tưởng nàng ta đơn giản như vậy?
“Dao Nhi!”

Tần Tấn đột nhiên quát lớn, ánh mắt nghiêm khắc nhìn nàng.

Đôi mi thanh tú của Tần Mộ Dao nhíu chặt.

Sao vậy? Nàng không thể hỏi sao?

Lại nhìn về phía Ngưng Sương, chỉ thấy nàng ta xả ra vẻ tươi cười miễn cưỡng, giống như mang theo một tia thống khổ, cười cười với Tần Tấn, nhìn về phía bầu trời tối đen bên ngoài.

“Không sai, ta không chỉ là một nữ tử thanh lâu mà thôi, Vạn Hoa lâu cũng không phải nơi yên hoa bình thường, ta là một sát thủ!”

Lúc Ngưng Sương nói đến hai chữ sát thủ, thân thể rõ ràng hơi run run.

Sát thủ?

Tần Mộ Dao giật mình, còn không kịp hỏi tiếp, liền thấy Tần phu nhân đau lòng kéo Ngưng Sương vào trong lòng, trên mặt tràn đầy thương xót.

“Sương Nhi, đừng nghĩ đến những chuyện thống khổ trước kia, mẫu thân biết, là phụ mẫu không tốt, khiến con chịu khổ. Con yên tâm, về sau phụ mẫu nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho con!”
Tần Tấn cũng đi tới, dường như hộ vệ đứng ở trước mặt Ngưng Sương, nhìn Tần Mộ Dao.

“Dao Nhi, không cần phải hỏi nhiều, mặc kệ con nghĩ như thế nào, Sương Nhi là muội muội song sinh của con!”

Kết quả như vậy khiến Tần Mộ Dao trong lúc nhất thời không hiểu, sao chỉ sau một đêm mà thái độ của phụ mẫu lại khác như vậy? Thật sự chỉ là áy náy với nữ nhi bị mất tích kia? Nhưng không đến mức kích động như vậy chứ?

Giờ này khắc này, trong lòng nàng đã hiểu được, cho dù nàng có nhiều nghi vấn với Ngưng Sương, phụ mẫu đã tin chắc Ngưng Sương là nữ nhi mất tích nhiều năm của họ, nếu nàng ở đây điều tra có khi lại thu được kết quả ngược lại, khiến phụ mẫu phản ứng càng mạnh hơn nữa.

Tần Mộ Dao nhắm mắt, quyết định sẽ không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ có điều, trong lòng đã sinh ra hoài nghi với nữ tử tên là Ngưng Sương trước mắt này.
“Phụ thân, mẫu thân, chúng ta quay về Tần phủ đi!”

Tần Mộ Dao bình tĩnh lại, khôi phục lý trí.

Có một số việc, cần bàn bạc kỹ hơn.

Tần Mộ Dao vừa nói xong đã nghe phu thê Tần thị lập tức phản đối đề nghị của nàng.

“Dao Nhi, chúng ta quyết định không quay về! Phu thê Tần Tấn đã bị thiêu chết trong trận đại hỏa kia, hiện tại chỉ còn lại tiền Thái Tử Bắc Tĩnh Quốc và Thái Tử phi. Xem ra HIến Tông Đế sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta. Tây Nhạc Quốc đã không dung chúng ta, chúng ta quyết định quay về Bắc Tĩnh!”

Tần Tấn đứng khoanh tay, nhìn bầu trời phương bắc, thản nhiên nói.

Tần Mộ Dao không biết nói gì nhìn Tần Tấn.

Quay về Bắc Tĩnh? Thế cục hiện nay của Bắc Tĩnh quốc, ông quay về Bắc Tĩnh là muốn chấp chính sao?

Nhớ tới ngày ấy ở thiên lao, phụ thân đã từng nói, những thứ ông dễ dàng bỏ qua trước đây, hiện tại cũng không muốn giành lấy! Vì sao đột nhiên lại xảy ra chuyển biến lớn như vậy?
Ánh mắt như có chút đăm chiêu dừng ở trên người Ngưng Sương.

“Nàng… Sương Nhi cũng đi theo sao?”

“Đương nhiên, chúng ta là người một nhà, đương nhiên về sau muốn ở cùng nhau, con cũng đã đưa Thiên Nhi trở về. Lần này, một nhà chúng ta rốt cục có thể đoàn tụ!”

Phu thê Tần Tấn nhìn nhau cười, dường như ngầm lộ ra hạnh phúc, nhưng ở trong mắt Tần Mộ Dao lại có vẻ vô cùng chói mắt.

Không vì cái gì khác, đơn giản chỉ vì Ngưng Sương có dáng vẻ giống y như nàng kia!

“Rốt cục có thể đoàn tụ một nhà!”

Ngưng Sương hưng phấn nói.

Tần Mộ Dao híp mắt.

Thật sự là người một nhà đoàn tụ sao?

***

Bóng đêm như mực, bao phủ toàn bộ kinh thành Tây Nhạc.

Tần Mộ Dao đi một mình ở trên đường lớn, người đi trên đường càng ngày càng ít, ánh trăng kéo dài hình bóng của nàng.

Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện vừa rồi.
Ngưng Sương khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, mà phụ mẫu dường như rất khác với lúc bình thường.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tần Mộ Dao nghĩ như thế nào cũng tìm không ra đáp án, duy nhất hoài nghi chỉ ở trên người Ngưng Sương.

Nhưng, hiện tại trong mắt phụ mẫu, nhận định Ngưng Sương chính là nữ nhi đã thất lạc nhiều năm, áy náy với nàng ta đã vượt qua tình cảm từ trước đến nay, thậm chí còn hơn cả lý trí.

“Tỷ muội song sinh?”

Tần Mộ Dao nỉ non ra tiếng.

Tỷ muội song sinh này tới thật là quá khéo!

Tần Mộ Dao suy tư, không phát hiện ra thân ảnh một người cao lớn đang đứng trên cây cầu phía trước, dường như đang chờ nàng đến gần.

“Ối…”

Tần Mộ Dao thét lớn một tiếng, cái mũi đụng vào một bức tường thịt vững chắc, đang muốn ngẩng đầu nói lời xin lỗi với người vừa bị nàng đụng vào, sau khi nhìn thấy khuôn mặt đó, lời muốn nói ra miệng lại nuốt ngược trở về.
Lộng Nguyệt? Sao hắn lại ở đây?

“Đã lâu không gặp, dường như Dao Nhi đã quên ta?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lộng Nguyệt nở rộ ra một chút tươi cười, dưới ánh trăng chiếu rọi lại càng thêm yêu nghiệt.

“Làm sao có thể quên ngươi?”

Nợ nần của bọn họ còn chưa tính xong đâu! Nợ cũ thêm nợ mới, vừa vặn, hắn lại tự dẫn xác đến cửa!

Lộng Nguyệt híp mắt, dường như đặc biệt cao hứng với lời của nàng. Nhưng hắn cũng không bỏ qua hào quang trong đáy mắt nàng.

Dao Nhi quả nhiên là một nha đầu thù lâu, có thù tất báo sao?

Trong đầu hiện ra vài hình ảnh, ý cười trên khóe miệng ngầm lộ ra một tia dịu dàng.

“Dao Nhi nhớ ta là tốt rồi, ta còn tưởng chỉ mình ta nhớ người nào đó chứ! Xem ra Bản cung chủ không phải là tương tư một phía!”

Trong mắt Lộng Nguyệt xẹt qua một chút trêu tức, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm lên mặt Tần Mộ Dao, không muốn bỏ qua một chút vẻ mặt nào của nàng!
Tương tư một phía?

Tần Mộ Dao hừ nhẹ một tiếng, nâng tay sờ trán Lộng Nguyệt.

Nam nhân này chắc là phát sốt, làm cho đầu óc hồ đồ rồi? Nàng không quên hắn cũng không có nghĩa là nàng nhớ hắn!

Lộng Nguyệt lại đột nhiên linh hoạt bắt lấy tay Tần Mộ Dao, đặt lên trán, khiến tay nàng kề sát trán hắn, bừa bãi hưởng thụ độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay nàng.

Lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt.

Lộng Nguyệt này bệnh không nhẹ đâu!

“Lộng Nguyệt Cung chủ, ngươi đột nhiên xuất hiện, không phải chỉ để chiếm tiện nghi của ta chứ?”

Tần Mộ Dao dùng hết sức rút tay về, hung hăng trừng mắt liếc nam nhân yêu nghiệt kỳ cục này, trong lòng đột nhiên ngẩn ra.

Lộng Nguyệt xuất hiện ở đây, là trùng hợp sao?

Lộng Nguyệt cười khẽ ra tiếng, trong lòng bởi vì độ ấm trên tay đột nhiên biến mất mà sinh ra một chút mất mát. Nhưng mà, gần như trong nháy mắt, Lộng Nguyệt lại giương khuôn mặt xinh đẹp kia lên, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao.
“Đương nhiên không phải, nếu ta nói, Bản cung chủ chủ động đến cho nàng chiếm tiện nghi, nàng có tin không?”

Cho nàng chiếm tiện nghi?

Tần Mộ Dao giật mình, nàng phát hiện hắn quả thật có một đôi mắt xinh đẹp, đồng tử xinh đẹp dường như đang chậm rãi lớn lên, lớn lên?

Tần Mộ Dao đột nhiên cả kinh, nhớ tới nam nhân trước mắt này không phải là ai khác, mà là Lộng Nguyệt Cung chủ Nguyệt cung, một tay đồng thuật xuất thần nhập hóa, gần như đối mặt với ai thì cũng dễ dàng đoạt tính mạng người đó!

Theo bản năng bấm sâu vào cánh tay mình, mượn đau đớn để khôi phục sự tỉnh táo của lý trí.

Tần Mộ Dao thật vất vả thoát khỏi cặp mắt kia, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hung hăng trừng mắt liếc Lộng Nguyệt một cái,

“Đừng dùng cặp mắt đó của ngươi để nhìn ta!”
Thiếu chút nữa thì rơi vào đồng thuật của hắn!

Khóe miệng Lộng Nguyệt giương lên ý cười càng lúc càng lớn.

Xem ra đồng thuật của hắn dường như luôn không nhạy với nàng! Đối phó với tiểu nữ nhân này, hắn phát hiện, hắn hoàn toàn không có cách nào.

“Nói đi, lại có chuyện gì? Muốn viên ngọc lưu ly?”

Tần Mộ Dao nhún vai, mở tay ra.

“Nam Tinh đi theo bên người ta lâu như vậy, ngươi cũng có thể biết, viên ngọc lưu ly, ta không có!”

Lộng Nguyệt vẻ mặt chợt lóe.

“Nam Tinh hắn…”

“Nam Tinh? Đừng nhắc đến hắn trước mặt ta!”

Nghĩ đến là tức giận.

“Đúng rồi, đánh mê ta choáng váng rồi đưa đến trên tay Tề Duệ, không phải là ngươi bày mưu đặt kế chứ?”

Nam Tinh dù sao cũng là người của Nguyệt cung! Hắn thân là Cung chủ Nguyệt cung, không thể không biết mới đúng!

Lộng Nguyệt nhắm mắt, không trả lời vấn đề của nàng, lại mở miệng hỏi nàng một vấn đề.
“Dường như nàng thực chán ghét Nam Tinh?”

“Chán ghét? Không hẳn thế, chỉ là, chỉ cần về sau hắn đừng xuất hiện trước mặt ta, bằng không ta…”

Tần Mộ Dao nắm chặt hai tay, trong lòng vẫn không thể không để ý đến những việc Nam Tinh đã làm!

“Bằng không thế nào?”

Lộng Nguyệt không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Mộ Dao, từ trong mắt nàng, dường như hắn thấy được bất mãn của nàng với Nam Tinh.

Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút ngoan lịch, nghĩ đến đêm đó bọn họ lần đầu tiên gặp nhau ở Tần phủ, nam nhân đeo mặt nạ kìm chế thống khổ, khóe miệng giương lên một chút tươi cười, khiến người ta không rét mà run.

Nam Tinh không tính là phản bội nàng, nhưng dù sao cũng là lợi dụng! Dựa theo lời Tề Duệ nói, hắn giao dịch cùng Tề Duệ, theo như nhu cầu, đây không phải lợi dụng thì là cái gì?
Nàng làm sao có thể nuốt xuống cục tức này?

Sau khi trở lại Tần phủ, Nam Tinh bỗng biến mất, những chuyện khác đã liên tiếp xảy ra, khiến nàng căn bản không rảnh đi tìm kiếm Nam Tinh.

Lộng Nguyệt lập tức cảm giác được một trận âm lãnh xẹt qua toàn thân, nhìn vẻ mặt của nàng, theo bản năng nhắm mắt, nhìn xuống mặt nước dưới cầu, trong ánh mắt hình như đang che giấu cái gì.

“Thời gian không còn sớm, xin Lộng Nguyệt Cung chủ cứ tự nhiên!”

Tần Mộ Dao nói với Lộng Nguyệt, cũng không muốn ở lâu với hắn. Về chuyện của Ngưng Sương và phụ mẫu, nàng phải để ý cẩn thận. Nàng nghĩ tới Mạc Thiếu Khanh, dựa vào thông minh cơ trí của hắn, nhất định có thể giúp nàng đưa ra chủ ý.

“Dao Nhi, đợi chút!”

Lộng Nguyệt thấy nàng rời đi, không chút suy nghĩ ngăn nàng lại.

Tần Mộ Dao nhìn cánh tay dài ngang mặt mình, nghi hoặc nhìn thoáng qua chủ nhân cánh tay này.
“Lộng Nguyệt Cung chủ còn có việc gì?”

Hay là thật sự muốn cho nàng chiếm tiện nghi? Nhưng mà, đối với Lộng Nguyệt, nàng cũng không có hứng! Ít nhất là hiện tại không có!

“Bản cung…”

Lộng Nguyệt híp mắt, muốn nói lại thôi, như là có cái gì khó nói thành lời.

“Không có việc gì sao? Nếu không có việc gì, xin mời nhường đường, được chứ?”

Tần Mộ Dao liếc mắt xem thường, hơi hơi có chút không kiên nhẫn.

“Bản cung không có nơi nào để đi, có thể tá túc ở quý phủ một đêm không?”

Trên mặt Lộng Nguyệt xẹt qua một chút xấu hổ, nói ra câu này, chính hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Tần Mộ Dao giật mình, giây tiếp theo cười to ra tiếng.

Không có nơi nào để đi? Đường đường Cung chủ Nguyệt cung to như vậy mà trong kinh thành lại không có chỗ để đi, còn muốn tá túc nhà nàng?
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói, hay là ngươi chắc chắn là ta sẽ cho ngươi ở lại?”

Tần Mộ Dao nhìn nam nhân trước mắt, bọn họ cũng không tính là bằng hữu, nàng cũng không quên là ai đem nàng giam lỏng ở Nguyệt cung.

Trên mặt Lộng Nguyệt lập tức nở rộ ra một chút tươi cười, trong mắt hiện lên một chút biến hoá kỳ lạ, trong miệng thốt ra hai chữ.

“Nàng sẽ!”

Tần Mộ Dao vừa nghe, theo bản năng cảnh giác, nhưng không nhanh bằng thủ đoạn của Lộng Nguyệt.

Lập tức Tần Mộ Dao cảm thấy trong đầu một trận mê muội, trước khi ý thức tan rã, nàng nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt tươi cười khiến người ta vô cùng chán ghét của Lộng Nguyệt!

Vì sao người Nguyệt cung ai cũng thích dùng tiểu xảo này? Nam Tinh đã vậy, Lộng Nguyệt cũng vậy! Quả nhiên là chủ tử dạng nào thì thuộc hạ cũng có cùng dạng đó!
Lộng Nguyệt kịp thời đỡ lấy thân thể Tần Mộ Dao đang ngã xuống, ôm nàng vào trong ngực, ánh mắt nhìn chăm chú vào dung nhan của nàng. Vừa rồi trước lúc hôn mê, chút trách cứ trong mắt nàng khiến trong lòng hắn xẹt qua một chút thở dài.

“Dao Nhi, ta nên làm thế nào với nàng bây giờ?”

Thu lại vẻ tươi cười xinh đẹp, khuôn mặt Lộng Nguyệt lập tức bị một màn tối tăm bao phủ, nhìn nữ tử trong lòng, hai tay nắm chặt thành quyền.

Dưới ánh trăng, Lộng Nguyệt ôm lấy Tần Mộ Dao, động tác cũng dịu dàng đến thần kỳ.

Một người đứng trong chỗ tối âm u dõi theo, trong mắt lập tức xẹt qua một chút đau xót.

Hóa ra chủ nhân lại thương tiếc Tần Mộ Dao như vậy!

“Chủ nhân…”

Ngưng Sương đang ẩn trong chỗ tối đột nhiên đi ra, gọi Lộng Nguyệt đang ôm Tần Mộ Dao đi xuống dưới cầu.
Thân thể Lộng Nguyệt giật mình, lông mày hơi nhướn lên, dường như thực không muốn nghe thấy thanh âm này, ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh như băng.

“Biểu hiện hôm nay của ngươi thực không tệ!”

Lạnh lùng khen ngợi xem như bố thí cho Ngưng Sương, nhưng ngữ khí trước sau đối lập lại khiến Ngưng Sương càng thêm đau lòng.

Đều là nữ nhân, vì sao một người giành được vô hạn thương tiếc, mà một người thì đến nhìn một cái cũng không muốn nhìn? Nếu không có khuôn mặt này, đãi ngộ của nàng liệu có càng thê thảm hơn hay không?

Lộng Nguyệt lạnh lùng bỏ lại một câu, tiếp tục đi về phía trước, để lại một mình Ngưng Sương chậm rãi tiêu sái đi lên đỉnh cầu nơi bọn họ vừa đứng, khóe miệng giương lên một chút chua xót.

Nàng biết, đêm nay chủ nhân sẽ không xuất hiện!

***
Tần phủ.

Từ sau khi Tần Mộ Dao đi hẹn gặp mặt, Tề Duệ và Mạc Thiếu Khanh vẫn không rời đi, hai người bọn họ ngồi ở trong đại sảnh, vẫn chờ tin tức.

Theo thời gian trôi qua, lo lắng trên mặt hai người càng ngày càng nhiều.

Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh nhìn chằm chằm ra cửa không chớp, hy vọng giây tiếp theo có thể thấy thân ảnh Dao Nhi xuất hiện và cười sáng lạn với mình. Nhưng thời gian càng lâu, bất an trong lòng hắn lại càng thêm mãnh liệt.

Chẳng ai biết đối phương là địch hay là bạn, hắn sao có thể yên tâm được?

Mạc Thiếu Khanh trước nay đều vô cùng bình tĩnh cũng bắt đầu ngồi không yên, đứng dậy đang muốn đi ra ngoài, lại bị Tề Duệ lôi kéo.

“Ngươi muốn làm gì?”

Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một vệt tối tăm nhưng rõ ràng, Mạc Thiếu Khanh muốn làm gì sao hắn lại không biết? Chỉ có điều lúc Dao Nhi rời đi đã cố ý nhờ hắn để ý Mạc Thiếu Khanh, tuy rằng trong lòng hắn không muốn, nhưng cũng không thể không theo ý của Dao Nhi.
“Ngươi cũng thực lo lắng cho nàng, không phải sao? Đã trễ thế này, ta sợ Dao Nhi…”

Lông mày Mạc Thiếu Khanh nhíu chặt.

Ngay từ đầu hắn đã không nên để Dao Nhi đi một mình!

Tề Duệ giật mình, hắn quả thật rất lo lắng cho an nguy của Dao Nhi, chỉ có điều…

“Nói không chừng hiện tại Dao Nhi đang cần chúng ta, hay là ngươi muốn nhìn thấy Dao Nhi xảy ra chuyện?”

Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh rùng mình, nhìn thẳng hai mắt Tề Duệ, mặc kệ Tề Duệ có bao nhiêu chân tình với Dao Nhi, nhưng giờ phút này hắn muốn thấy trong mắt Tề Duệ bao nhiêu phần để ý đến Dao Nhi.

Quả nhiên, Tề Duệ buông lỏng Mạc Thiếu Khanh ra, hai người liếc nhau, nháy mắt thống nhất, đang định đi ra ngoài cửa lớn, lại thấy Hồng Anh hưng phấn kêu lên.

“Tiểu thư đã trở lại, tiểu thư đã trở lại!”

Trong lòng hai người vui vẻ, rất nhanh tiến ra đón, nhưng vì cảnh tượng nhìn thấy mà cứng đờ người.
Lộng Nguyệt nhìn hai nam nhân trước mắt, vẻ mặt mệt mỏi của Tề Duệ, dáng vẻ dường như lâu rồi không ngủ, còn trên người Mạc Thiếu Khanh đang bị trọng thương, dường như thua kém vẻ lạnh nhạt như mây trôi thường ngày.

Hai người có chút khϊếp sợ nhìn hắn và Tần Mộ Dao trong lòng hắn.

“Đã trễ thế này hai vị còn muốn đi ra ngoài sao?”

Lộng Nguyệt giương lên một chút tươi cười xinh đẹp, tay ôm Tần Mộ Dao lại nắm thật chặt, thành công nhìn thấy thần sắc trên mặt hai người bọn họ đại biến, trong lòng có chút đắc ý.

Hai nam nhân này, một người là Hoàng tử, một người là công tử thủ phủ, hai người đều là những nam nhân vĩ đại số một số hai của Tây Nhạc quốc, từng là bằng hữu, mà hiện tại, chỉ sợ bởi vì nữ tử trong lòng hắn mà sinh ra hiềm khích!

Nhìn sắc mặt hai người trầm xuống, trong lòng Lộng Nguyệt ngầm dâng lên một tia đắc ý.
Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một vệt sáng âm trầm, tiến lên từng bước, đi đến trước mặt Lộng Nguyệt, đưa tay, ý đồ muốn tiếp nhận lấy Tần Mộ Dao.

Nhưng, dường như Lộng Nguyệt đã sớm đoán trước được hành động của hắn, linh hoạt né tránh, khiến đôi tay Tề Duệ chụp lấy không khí.

“Duệ Vương gia, quá nửa đêm mà còn có ham mê luận bàn, thật bội phục, bội phục!”

Khóe miệng tươi cười của Lộng Nguyệt càng lúc càng lớn, ánh sáng đắc ý trong mắt cũng càng ngày càng mãnh liệt, mà sự đắc ý này càng khiến lửa giận trong mắt Tề Duệ tăng vọt.

“Buông nàng ra!”

Thanh âm lạnh lùng như bao phủ một tầng băng giá phát ra từ miệng Tề Duệ, hắn trừng mắt nhìn Lộng Nguyệt.

Hắn còn chưa tính sổ chuyện lần trước cướp Dao Nhi đi rồi đoạt lấy viên ngọc lưu ly từ tay hắn đâu!
Nơi này là kinh thành, địa bàn của hắn, chứ không phải là Nguyệt cung!

“Hả? Dao Nhi đang ngủ say trong lòng ta mà!”

Lộng Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao đang nhắm chặt hai mắt, trong mắt xẹt qua một chút nhu hòa, giương mắt nhìn về phía Tề Duệ.

Nam nhân này, tuy rằng là Hoàng tử, khôn khéo thì có khôn khéo nhưng vẫn hơi kích động.

Trái lại với Mạc Thiếu Khanh vẫn đứng một bên nhìn chăm chú vào bọn họ, gặp biến không sợ hãi, cho dù trong tâm lo lắng cho Tần Mộ Dao, giờ này khắc này khuôn mặt lại khiến người ta đoán không ra đáy lòng hắn đang suy nghĩ gì.

Nếu bọn họ phải là địch nhân, thì địch nhân như Mạc Thiếu Khanh càng khiến người ta sợ hãi hơn! Bởi vì, ngươi vĩnh viễn cũng không biết bước tiếp theo của hắn sẽ là gì!

Tầm mắt hai người giao nhau, ánh mắt Mạc Thiếu Khanh nhìn chằm chằm không chớp lên người Tần Mộ Dao, trong lòng lo lắng cho tình trạng của nàng.
Sao Lộng Nguyệt lại có thể ôm Dao Nhi trở về?

Nhưng, trên mặt hắn lại bình tĩnh thần kỳ, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Lộng Nguyệt, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười.

“Lộng Nguyệt Cung chủ, có thể nói với ngươi một câu được không?”

Lộng Nguyệt giật mình, híp mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh, vẻ tươi cười trên mặt hắn ta khiến hắn nhíu mày.

Hiểu biết về Mạc Thiếu Khanh của hắn không hề ít hơn người khác, lúc hắn ta cười cũng không nhất định là đang cười, sau vẻ tươi cười ấy luôn ẩn chứa tính kế. Mà giờ này khắc này, hắn ngầm cảm giác được trong hai mắt cười của Mạc Thiếu Khanh hiện lên một chùm sáng.

“Mời nói!”

Mạc Thiếu Khanh này khiến hắn cũng không thể không cảnh giác vài phần!

Mạc Thiếu Khanh nhắm mắt, đi từng bước về phía trước cách xa nơi Lộng Nguyệt đứng, nhìn thẳng hai mắt Lộng Nguyệt, trong tay đột nhiên hở ra một vật gì đó, cố ý đảo qua tầm mắt của Lộng Nguyệt, lại dùng lực ném về phía xa.
Giây tiếp theo, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh bay đuổi theo vật kia.

Mạc Thiếu Khanh cúi đầu, nhìn Tần Mộ Dao đang an ổn nằm trong lòng mình ngủ say như cũ, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều…

Mà lúc này, đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay ‘bốp bốp’.

“Thật sự là náo nhiệt a!”

Người vừa tới sang sảng nói, mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều lọt vào tầm mắt hắn, đối với nam nhân đang ôm Tần Mộ Dao này, trong mắt hắn xẹt qua một chút tán thưởng.

Mạc Thiếu Khanh và Tề Duệ nhìn nam nhân ở cửa, lông mày hơi nhướn lên, liếc nhau, trong mắt đều dâng lên nghi hoặc.

Hắn tới làm gì?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!