Trước đây, Như Tuyết vẫn cho rằng vận may của mình tốt, mới có thể liên tiếp nhận được trợ giúp của tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Trước đây cô ấy còn nghĩ, là mình quá may mắn, cô ấy còn muốn sau khi tốt nghiệp, nhất định phải tới Tỉnh Xuyên làm việc, bảo đáp tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Nhưng hiện giờ biết Lâm Thiên là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên xong. Cô ấy không thể không liên tưởng mọi chuyện có liên quan tới Lâm Thiên. “Đúng thế, mọi chuyện là do tôi sắp xếp, chỉ là tôi không muốn khiến cậu cảm thấy có áp lực, cho nên tôi mới cố ý giấu diếm, cậu sẽ không trách tôi đúng không?” Lâm Thiên mỉm cười nói. “Vậy mà... Thực sự là cậu.” Ánh mắt Như Tuyết phức tạp. “Tôi thật sự không nghĩ tới, hóa ra mọi chuyện đều là cậu đang giúp tôi, sao tôi có thể may mắn tới mức được tập đoàn Tỉnh Xuyên liên tục giúp đỡ.” Như Tuyết nói.
Nghĩ mọi chuyện thực ra là Lâm Thiên giúp mình, trong lòng Như Tuyết vô cùng cảm động, thậm chí là có một người đàn ông nguyện ý im lặng giúp bản thân như vậy. “Lâm Thiên, cậu giúp tôi như vậy, tôi... Tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào.” Như Tuyết cắn môi.
Như Tuyết biết rõ, những chuyện mà Lâm Thiên giúp mình, đối với mình quan trọng cỡ nào.
Từ giờ trở đi, cô ấy biết ân nhân giúp mình không phải là tập đoàn Tỉnh Xuyên, mà là Lâm Thiên. “Không sao, chúng ta là bạn mà.” Lâm Thiên cười nói. “Bạn, chúng ta... Chỉ là bạn thôi sao?” Như Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng, có chút mất mát.
Ngay sau đó, Như Tuyết lại vội ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thiên, nói: “Cậu là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, còn là cháu trai của người giàu nhất, tôi chỉ là con nhà nghèo, sau này tôi không dám làm bạn với cậu nữa.” “À, cậu xem bộ dạng tôi giống chủ tịch không? Cậu thấy tôi từng phách lối trước mặt cậu không? Sau này chúng ta vẫn làm bạn.” Lâm Thiên cười nói.
Lúc trước Lâm Thiên giấu diếm không nói cho Như Tuyết, chính là vì sợ Như Tuyết có áp lực tâm lý.
Như Tuyết gật đầu, cô ấy phát hiện Lâm Thiên thật sự rất hiền hòa, không phách lối chút nào, nếu không nói cho cô ấy Lâm Thiên là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, cô ấy sẽ không tưởng tượng tới chuyện này.
Đồng thời trong lòng Như Tuyết âm thầm hạ quyết tâm, sau này cô ấy phải bảo đáp ân tình của Lâm Thiên. Đúng lúc này, di động của Lâm Thiên vang lên, Lâm Thiên cầm điện thoại nhìn, là Tô Bảo Nhi gọi điện thoại tới “Vậy mà cô ấy chủ động gọi điện thoại cho mình?” Lâm Thiên nhìn di động hơi nghi ngờ lẩm bẩm.
Nghĩ một lát, Lâm Thiên vẫn ẩn nút nghe máy. “Này Lâm Thiên, anh lợi hại thật, vậy mà thuê
Lamborghini tán gái xinh, video clip lúc đó, đã lan truyền như điên khắp đại học Bảo Thạnh rồi." Trong điện thoại truyền ra giọng Tô Bảo Nhi. “Tô Bảo Nhi, cô còn quan tâm tình cảm của tôi như vậy sao? Còn đặc biệt gọi điện tới nói với tôi nữa." Lâm Thiên nói. “Ai quan tâm đến chuyện tình cảm của anh chứ, tôi gọi điện cho anh, là có chuyện tìm anh, buổi tối anh có rảnh hay không?” Tô Bảo Nhi nói. “Sao thế? Cô muốn hẹn tôi à?” Lâm Thiên trả lời. “Nghĩ nhiều quá rồi đấy, sao tôi có thể tìm anh hẹn được, chỉ là muốn anh giả bộ làm bạn trai của tôi một lát” Tô Bảo Nhi nói. “Lại giả bộ? Có lầm hay không, tôi không nợ cô. Vẻ mặt Lâm Thiên hờ hững. “Được rồi, tôi tắt máy đây, tôi không rảnh.” Lâm Thiên nói xong muốn tắt điện thoại. “Này này này! Anh đừng tắt máy.
Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Bảo Nhi vô cùng tức giận. “Sao anh lại như vậy, đổi lại là nam sinh khác trong trường, nằm mơ cũng muốn tôi gọi điện thoại cho anh ta, vậy mà anh còn cúp điện thoại của tôi. Trong điện thoại truyền ra giọng nói giận dữ của Tô Bảo Nhi. “Người khác là người khác. Tôi là tôi." Lâm Thiên lạnh nhạt nói. “Tôi cầu xin anh đừng tắt máy không được sao, anh để tôi nói xong có được không?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói bất đắc dĩ của Tô Bảo Nhi. “À, nể mặt cô cầu xin tôi, cho cô một cơ hội, nói đi. Lâm Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói. “Cha tôi kiên quyết muốn tôi dẫn anh về nhà, còn nói chỉ cần tôi dẫn anh về nhà ăn cơm, sau này ông ấy sẽ không giới thiệu cậu chủ nhà nào đó cho tôi nữa. “Cho nên, anh hãy giúp tôi giả làm bạn trai lần nữa, coi như tôi cầu xin anh, anh muốn thù lao gì cứ việc nói.” Tô
Bảo Nhi cầu xin.
Lâm Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Thù lao thì khỏi cần, nhưng tôi phải nói trước với cô một câu, đây là lần cuối cùng” “Được được được, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, chín giờ tối, địa điểm là nhà tôi. Anh phải tới đúng giờ đấy! Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Bảo Nhi thấy Lâm Thiên đồng ý, cô ta lập tức nở nụ cười vui sướng.
Sau đó cúp điện thoại. “Lâm Thiên, là hoa khôi của trường Tô Bảo Nhi sao?”
Như Tuyết hỏi. “Ừ.” Lâm Thiên gật đầu. “Cậu... Cậu và cô ấy có quan hệ gì thế?” Như Tuyết cúi đầu, có chút mất mát.
Lâm Thiên vội vàng giải thích: “Như Tuyết, cậu đừng hiểu lầm. Tôi và cô ấy không có gì, chẳng qua cô ấy tìm tôi giả làm bạn trai cô ấy vài lần, lừa đám người theo đuổi cô ấy mà thôi.” “Cô ấy mới gọi cho cậu, là muốn cậu giả làm bạn trai tiếp sao?" Như Tuyết nắm chặt góc áo hỏi. “Đúng thế, bây giờ là để tôi lừa cha cô ấy, tôi vốn không muốn đồng ý, cậu cũng nghe thấy rồi đấy.” Lâm Thiên nở nụ cười khổ. “Lâm Thiên, cậu không cần phải giải thích với tôi. Tôi không phải là bạn gái của cậu.” Như Tuyết lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Im lặng một lát, Như Tuyết tiếp tục nói: “Hơn nữa cậu là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, Tô Bảo Nhi là hoa khôi của trường chúng ta, trong nhà còn có rất nhiều tiền, cậu và cô ấy thật sự rất xứng đôi.
Ở trong mắt Như Tuyết, Tô Bảo Nhi là công chúa Bạch Tuyết, cô ấy chỉ là cô bé lọ lem, cô ấy vốn không tiếp nhận lấy mình ra so sánh với cô chủ như Tô Bảo Nhi, điều này khiến cô ấy hơi tự ti. “Như Tuyết, cô ấy không biết tôi là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, với ánh mắt của cô ấy, tất nhiên là khinh thường tôi, tôi đối với cô ấy cũng không có hứng thú Lâm Thiên nói. “Vậy... Vậy cậu có hứng thú với người nào?” Như Tuyết lấy hết dũng khí, mới hỏi được những lời này. “Ví dụ như... Người ở trước mặt tôi.” Lâm Thiên cười nói.
Lâm Thiên vừa nói xong những lời này, trong lòng lập tức hối hận, bởi vì Lâm Thiên phát hiện nói ra những lời này, bầu không khí càng trở nên xấu hổ hơn.
Như Tuyết vội vàng cúi đầu, nhưng cô ấy lại cắn môi lén lút cười thầm, trong lòng giống như ăn mật. Bên kia, trong biệt thự ở lưng chừng núi của nhà Tô
Bảo Nhi. “Đúng là tên đáng ghét.
Tô Bảo Nhi cúp điện thoại xong, tức giận chu miệng.
Tô Bảo Nhi tự hỏi, cho dù cô ta đi tới đầu, đều là tiêu điểm. Cô ta muốn tìm người nào giúp đỡ, người đàn ông được tìm sẽ cao hứng muốn chết, nhưng tên Lâm Thiên kia lại khiến cô ta rất đau đầu
Cô ta vốn nghĩ, dùng tiền khiến người đàn ông này nghe lời mình, hẳn là có thể? Dù sao nhà người đàn ông này rất nghèo, nhưng cô ta phát hiện, thậm chí là tiền cũng vô dụng.
Đúng lúc này, tiếng bước chân đi vào phòng vang lên,
Tô Bảo Nhi quay đầu nhìn, là tổng giám đốc Tô, cha cô ta. “Con gái, thế nào? Bạn trai con đồng ý tới đây không?” Tổng giám đốc Tô hỏi. “Đương nhiên, bạn trai của con, sao có thể không đồng ý được?” Tô Bảo Nhi ra vẻ nói. “Ha ha, vậy là tốt rồi.” Tổng giám đốc Tô vui sướng gật đầu. “Cha, cha đúng là kỳ lạ, cha biết rõ nhà anh ta rất nghèo, còn vui sướng như vậy, cha giống như biến thành một người khác ý?”
Tô Bảo Nhi không thể hiểu nổi được cha mình, cô ta thậm chí còn có cảm giác cha cô ta như thay đổi thành người khác, lúc trước cha cô ta luôn muốn tìm một gia đình mạnh hơn bọn họ nhiều
Hiện giờ cha cô ta biết rõ nhà Lâm Thiên rất nghèo, vậy mà còn tích cực, vui sướng? “Ha ha, trước đây là trước đây”
Tổng giám đốc Tô cười ha ha, trong lòng ông ta biết rất rõ, Lâm Thiên nghèo cái quỷ gì, rõ ràng là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cháu ngoại của Lê Chí Thành người giàu nhất Tây Nam. “Đúng rồi con gái, con và cậu ấy gạo nấu thành cơm chưa?” Tổng giám đốc Tô cười hỏi,
Tô Bảo Nhi nghe thấy vậy, lập tức không biết nói gì. “Cha, cha... Sao cha không biết xấu hổ như vậy, vậy mà hỏi con gái loại vấn đề này. Con gái cha... Con gái cha là loại tùy tiện như vậy sao?” Tô Bảo Nhi giậm chân nói. “Nếu không có, vậy con nên thêm chút sức, tranh thủ sớm gạo nấu thành cơm. Không, tranh thủ tối nay gạo nấu thành cơm với cậu ấy luôn, định xong chuyện này” Tổng giám đốc Tô cười nói. “Cha, cha... Cha Cha ra ngoài đi.”
Tô Bảo Nhi vừa nghe đến đó, mặt cũng trở nên đỏ bừng rồi. “Được rồi được rồi, vậy cha đi chuẩn bị bữa tối. Tổng giám đốc Tô xoay người ra khỏi phòng.
Bên kia.
Sau khi Lâm Thiên ăn cơm xong, lập tức lái xe
Lamborghini đưa Như Tuyết về nhà.
Trên đường về. “Lâm Thiên, cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi không biết nên báo đáp cậu thế nào rồi.” Như Tuyết cắn môi nói. “Đừng nói tới chuyện báo đáp nữa, số tiền mà tôi giúp đỡ cậu, chỉ như chín trâu mất một sợi lông.” Lâm Thiên cười nói. “Rầm!”
Lâm Thiên vừa mới nói xong, một chiếc xe vận tải to bỗng nhiên lái từ bên phải ra, đâm về phía xe Lamborghini của Lâm Thiên.