Một giây sau, trước mặt Lâm Thiên đột nhiên sáng ngời.
“Đúng rồi, tảng đá này là của thầy Dịch Thiên. Ngược lại, có khi mình có thể tìm ông ta để hỏi một chút xem ông ta lấy tảng đá này ở đâu. Nếu ông ta có thể làm nhiều hơn một chút thì mình sẽ không phải lo lắng cho việc tu luyện nữa.” Lâm Thiên vui vẻ nói.
Tuy tác dụng của tảng đá này cũng không lớn, nhưng nếu anh có số lượng lớn, tác dụng của loại đá này với Lâm Thiên sẽ vô cùng lớn.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lập tức cầm điện thoại di động lên để gọi cho Tần Thi đến.
Lâm Thiên muốn thông qua nhà họ Tần để hỏi thăm tung tích của Dịch đại sư.
“Này, Lâm Thiên, sao lại nhớ tới gọi điện thoại cho tôi vậy?" Giọng nói của Tần Thi phát ra từ trong điện thoại.
"Tần Thi, tôi phải làm phiền cô chút chuyện, cô có thể giúp tôi hỏi thăm một chút chuyện người cùng Lục Khách thiết lập cái bẫy, Dịch đại sư, hiện tại đang ở đâu không?" Lâm Thiên nói.
"Tên Dịch đại sư kia sao? Ông ta đã chạy về cảng Tương Minh từ lâu rồi. Còn hiện tại, Lục Khánh đang sống rất thảm, ông Trương và nhà họ Tần của tôi đã cùng nhau liên hợp để đè ép, cho nên ông ta cũng không được sống một cuộc sống tốt đẹp lắm. Mà Lục Khánh lại dám tính kế với ông Trương như vậy, tiền đồ của ông ta cung coi như bị hủy hoại." Tần Thi nói.
“Thầy Dịch Thiên đã chạy về cảng Tương Minh rồi sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm một câu.
Trong lòng Lâm Thiên âm thầm tính toán, chờ sau khi anh bế quan xong và đã đạt tới Kim Đan thì anh sẽ tìm thời gian đến cảng Tương Minh để tìm thầy Dịch Thiên một chuyến, để xem có thể lấy được dị thạch như vậy nữa không? Bởi vì, điều này có thể rất quan trọng đối với việc tu luyện sau này của Lâm Thiên.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên lập tức đẩy cửa đi ra khỏi phòng luyện công.
Trong thời gian hai ngày bế quan, Lâm Thiên chưa từng uống một giọng nước nào, đến một hạt cơm nhỏ anh cũng không vào!
Mặc dù Lâm Thiên là thực đan tu sĩ, tuy trong quá trình tu luyện, anh đã tiêu hao rất ít năng lượng, nhưng Lâm Thiên vẫn cảm thấy có chút đói bụng.
Sau khi xuống cầu thang.
Lâm Thiên phát hiện, toàn bộ biệt thự đều đã trở nên mới mẻ, sáng bóng, thậm chí có không ít nơi đã được trang trí lại. Điều này mang đến cho người ta một cảm giác mới mẻ.
Lúc trước, khi Lâm Thiên còn ở một mình trong biệt thự, Lâm Thiên cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc làm thế nào để trang trí ngôi biệt thự này. Hiện tại, mọi thứ bị biến thành như vậy, ngược lại đã làm anh có một loại cảm giác giống như mình đang ở nhà.
“Anh Lâm Thiên.”
Sau khi Kurokawa Nako nhìn thấy Lâm Thiên, vội vàng chạy vọt tới trước mặt Lâm Thiên.
“Anh Lâm Thiên, cuối cùng anh cũng ta rồi, anh cứ ở lì trong phòng suốt hai ngày, đến cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, khiến cho tôi lo chết mất. Tôi thực sự đã lo sợ anh Lâm Thiên mà cứ ở trong phòng như vậy là sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra." Kurokawa Nako tỏ ra một bộ dạng lo lắng.
Trong khoảng thời gian hai ngày này, quả thực Kurokawa Nako đã cảm thấy vô cùng buồn bực. Cô ta cũng không thể ngờ tới Lâm Thiên lại cứ vậy mà ở trong phòng suốt hai ngày. Cô ta cũng thấy rất tò mò không biết rốt cuộc Lâm Thiên ở trong phòng làm gì, nhưng cô ta cũng không dám đi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
"À, trong phòng tôi có nước và có thức ăn, cô không cần phải lo lắng." Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên nói như vậy, đương nhiên là anh cũng chỉ nói cho qua, nếu Lâm Thiên nói mình ở trong phòng hai ngày đều không ăn cơm uống nước thì chắc chắn Kurokawa Nako sẽ coi Lâm Thiên là quái vật.
"Hóa ra là như vậy." Kurokawa Nako như bừng tỉnh mà gật đầu.
"Tuy vậy, tôi cũng cảm thấy có chút đói bụng, Trịnh Sương, cô đi lấy giúp tôi chút đồ ăn đi.” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên vừa nói, vừa cầm một ly nước ở trên mặt bàn lên.
Kurokawa Nako nhìn thấy Lâm Thiên chủ động cầm một ly nước lên thì trong lòng cô ta lúc đầu còn cảm thấy lo sợ, sau đó lập tức mừng rỡ. Mà trong lòng cô ta còn không ngừng hò hét 'Mau uống xuống! Uống đi!’
Bởi vì cô ta đã cho thuốc vào trong ly nước đó.
Hai ngày nay, Lâm Thiên không động đến một giọt nước nào, cho nên anh thực sự cảm thấy khát nước. Sau khi cầm ly nước lên là anh lập tức ‘ừng ực’ uống xuống.
Kurokawa Nako nhìn thấy Lâm Thiên thật sự uống xuống thì trong lòng cô ta lập tức không thể kiềm chế được sự mừng rỡ, Lâm Thiên cuối cùng cũng trúng kế rồi.
" Ừm?" Lâm Thiên vừa uống chưa đến mấy ngụm, liền nhíu mày.
Lâm Thiên mơ hồ cảm giác, nước này hình như có gì đó không ổn, nhưng Lâm Thiên cũng không nói ra được có cái gì không đúng.
"Trịnh Sương, sao ly nước này... Có chút kỳ quái?" Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào cốc nước rồi nói.
Kurokawa Nako nghe được lời này, trái tim chợt run lên một chút, đây chính là một loại thuốc không màu không vị. Tuy nhiên, cô ta cũng không nghĩ tới, Lâm Thiên lại có thể phát hiện ra có điều gì đó không ổn sao? Điều này thật là thần kỳ, không phải sao?
Bất quá Phản ứng của Kurokawa Nako rất nhanh, nàng bề ngoài bất động thanh sắc nói:
“Anh Lâm Thiên, ly nước này đã để ở đây được hai ngày rồi, tôi cũng quên mất không đổi. Chắc là do để trong thời gian dài cho nên uống vào sẽ thấy hơi lạ. Hay là để tôi đi đổi cho anh Lâm Thiên một ly khác.”
Kurokawa Nako vừa mới tận mắt nhìn thấy Lâm Thiên đã uống hai ngụm, loại thuốc này vô cùng lợi hại, hơn nữa nàng còn hạ thuốc gấp mấy lần, vừa rồi hai ngụm đã hoàn toàn đủ, cho dù voi uống hai ngụm cũng không chịu nổi!
“Thì ra là như vậy, được rồi, cô đi nấu cơm đi, tôi sẽ tự đổi một ly nước khác. Mà cô làm cơm tùy tiện một chút là được rồi, không cần phải quá tốt đâu, tôi đang cảm thấy có chút đói bụng.” Lâm Thiên xua tay.
“Được, anh Lâm Thiên, anh chờ một chút, tôi sẽ chuẩn bị xong ngay đây."
Sau khi Kurokawa Nako đáp lời, liền xoay người đi vào phòng bếp, Lâm Thiên thì đi rót nước uống.
Sau khi Kagawa Nako bước vào nhà bếp.
“Lâm Thiên, cuối cùng anh cũng trúng kế rồi.” Trên mặt Kurokawa Nako lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Tuy nhiên, lúc này tâm trạng của Kurokawa Nako lại có chút phức tạp. Cô ta biết rất rõ mình làm như vậy thì sẽ phải trả một cái giá đắt đến thế nào.
Ngay cả khi cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho tâm trí của mình, nhưng khi thời điểm này thực sự đến, trái tim cô ta không thể tránh khỏi một chút khó chịu.
Phía bên kia.
Trong phòng khác, khi Lâm Thiên vừa mới rót một ly nước thì anh lập tức lấy điện thoại ra, anh muốn giở điện thoại di động để xem gần đây có sự kiện lớn gì không, đồng thời cũng ngồi chờ đến lúc ăn cơm luôn.
Đúng lúc này, Thạch Hàn gọi điện thoại tới.
Nếu không có chuyện gì lớn thì Thạch Hàn cũng sẽ không gọi điện thoại cho Lâm Thiên. Hơn nữa bây giờ Thạch Hàn đã trở thành người cai quản ở Thành phố Áo Đấu, mà lúc này anh ta lại gọi điện thoại cho anh. Chẳng lẽ là bên Thành phố Áo Đấu đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Lâm Thiên nhìn thấy cuộc gọi của Thạch Hàn, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng mơ hồ.
"Này, Thạch Hàn." Lâm Thiên lập tức nhận điện thoại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!