Sau khi nghe thấy lời này, Lâm Thiên không khỏi cười khổ.
"Được, bây giờ tôi sẽ đi lấy cho cô."
Ngay sau đó Lâm Thiên lấy ra một viên thuốc chữa bệnh, đưa cho Tần Thi.
Sau khi Tần Thi nhận lấy viên thuốc.
"Tần Thi, viên thuốc này cô muốn cho ai dùng vậy?" Lâm Thiên nghiêm túc hỏi.
"Là một người quan trọng, ông ta mắc một căn bệnh lạ, các bác sĩ Tây y đều bó tay không có biện pháp, ông nội đã nghĩ tới viên thuốc chữa bệnh của anh." Tần Thi nói với giọng lạnh như băng.
"Thì ra là vậy." Lâm Thiên gật gật đầu.
"Tôi sẽ không tiếp tục làm phiền thế giới của anh và con hồ ly tinh này." Tần Thi trực tiếp đứng dậy.
Tần Thi nói xong, liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài cũng bỏ lại thẻ ngân hàng trên mặt bàn.
"Tần Thi!"
Lâm Thiên mang theo một nụ cười khổ, nhìn bóng lưng của cô hét lên một tiếng.
Nhưng mà Tần Thi cũng không có quay đầu lại mà đẩy nhanh tốc độ rất nhanh đã rời khỏi biệt thự.
Rõ ràng là Tần Thi là đang tức giận với Lâm Thiên.
Sau khi Tần Thi rời khỏi.
"Anh Lâm Thiên, tôi thật sự không phải như lời chị ấy nói" Kurokawa Nako hai mắt đỏ hoe, tỏ vẻ vô cùng ủy khuất.
"Không sao, cô cũng đừng để tâm, tính cách của cô ấy chính là như vậy." Lâm Thiên mang theo một nụ cười bất đắc dĩ.
"Anh Lâm Thiên, anh cùng cô ấy có quan hệ gì a?." Kurokawa Nako nhìn Lâm Thiên với đôi mắt ngập nước.
Ngay sau đó, cô ta lại vội vàng nói: "Anh Lâm Thiên, thật ngại quá, là tôi nhiều chuyện, tôi không nên hỏi đến loại chuyện này."
"Không sao, tôi và cô ấy. . . . . . Là mối quan hệ bạn tốt đi." Lâm Thiên suy nghĩ một lát, mới nói ra những lời này.
Lâm Thiên cảm thấy mối quan hệ giữa bản thân mình cùng Tần Thi, nếu nói là bạn bè cũng có gì đó không giống, nếu nói là người yêu, thật sự có trên tình bạn một chút, nhưng cũng không đến mức yêu nhau.
"Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi lên lầu đây."
Lâm Thiên nói xong câu đó, liền chạy lên lầu.
Khi Lâm Thiên vừa rời khỏi, Kurokawa Nako liền lập tức thu hồi bộ dáng đáng thương của mình.
. . . . . .
Sau khi Lâm Thiên trở lại phòng luyện công, cậu ta liền suy nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Lâm Thiên nghĩ tới câu nói kia của Tần Thi, cô ấy nói Trịnh Di ( Kurokawa Nako ) có mục đích không trong sáng.
Mặc dù đây chỉ là trực giác của Tần Thi mà thôi, nhưng những lời này đã gieo trong lòng Lâm Thiên một hạt giống.
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Thiên gửi cho Lưu Ba một cái tin nhắn, yêu cầu Lưu Ba điều tra kĩ thông tin cá nhân của Trịnh Di.
Gửi xong tin nhắn, Lâm Thiên liền tiếp tục tu luyện.
Ước chừng ba tiếng sau, tại cửa phòng luyện công.
Kurokawa Nako xuất hiện ở cửa.
Kurokawa Nako có vẻ vô cùng khó hiểu, cô không hiểu tại sao Lâm Thiên cứ ở trong phòng này suốt?
Cô ta thầm nghĩ, chẳng lẽ Lâm Thiên chính là ở trong phòng này nghiên cứu thần dược sao ?
Cô ta quyết định chờ đến một lúc thích hợp, nhân lúc Lâm Thiên không ở nhà liền vào đây tìm hiểu.
Chi.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
“A!”
Kurokawa Nako bị dọa đến hét lên một tiếng, lọt vào tầm mắt tự nhiên chính là Lâm Thiên.
Cô không ngờ Lâm Thiên lại đột nhiên đi ra.
"Trịnh di, cô ở đây làm gì?" Lâm Thiên nhìn cô nói.
Khi Lâm Thiên đang luyện công thì nghe được trước cửa có tiếng động nên mới bước ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
"Tôi. . . . . . Tôi đang lau sàn" Trịnh Di giơ cây lau trong tay lên.
"Ừm, sau này cô không cần đến đây lau sàn đâu." Lâm Thiên nói.
"Được, anh Lâm Thiên."
Kurokawa Nako ngoan ngoãn gật đầu.
Đúng lúc này,di động của Lâm Thiên đột nhiên vang lên.
Lâm Thiên vừa nhìn thấy là Tần Thi gọi điện đến, liền trực tiếp bắt máy.
"Tần Thi, bắn, cô gọi cho tôi là muốn xin lỗi tôi sao?" Lâm Thiên cười nói.
"Ba hoa ít thôi, tôi gọi điện thoại là có chuyện quan trọng." Điện thoại truyền ra thanh âm lạnh lùng của Tần Thi.
"Nga? Là chuyện gì?" Lâm Thiên vừa nghe là chuyện quan trọng, cũng thu lại nụ cười đùa giỡn lúc nãy, nghiêm túc nói.
“ Thuốc thần vạn năng của anh mất đi hiệu lực rồi." Tần Thi nói một cách nghiêm túc.
"Cái gì?"
Lâm Thiên nhíu mày có chút kinh ngạc.
Lâm Thiên tự tin đến ngay cả ung thư giai đoạn cuối, thuốc thần vạn năng này cũng có thể chữa khỏi.
Thậm chí ngay cả những bệnh nan y như AIDS muốn chữa khỏi đều sẽ không có vấn đề.
T hế nhưng nó lại không có tác dụng ?
"Tần Thi, cô có phải đang nói giỡn không?"
Lâm Thiên có chút không dám tin.
"Cho dù tôi có nhàm chán cỡ nào cũng không có thể lấy loại chuyện này đi đùa giỡn với anh được." Tần Thi nói.
Ngập ngừng một chút, Tần Thi tiếp tục nói: "Ông nội nghĩ muốn mời anh đích thân đến đây một chuyến để xem bệnh lạ cho người quan trọng này."
"Được rồi." Lâm Thiên gật đầu đáp ứng.
Lâm Thiên cũng muốn nhìn xem tại sao thuốc thần vạn năng lại mất đi hiệu lực.
Huống hồ Lâm Thien đã nhận lấy một tỷ, nếu Lâm Thiên không tìm hiểu lý do tại sao thuốc thần vạn năng không có hiệu lực bản thân Lâm Thiên cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
"Được, tôi đây lái xe tới đón anh." Tần Thi nói.
Sau khi cúp điện thoại khoảng nửa tiếng, Tần Thi đã lái xe đến cửa nhà Lâm Thiên.
Sau khi Lâm Thiên lên xe, chiếc xe hướng thẳng về phía chạy đi.
Bên trong xe.
Tần Thi vẫn còn có chút tức giận, hiển nhiên những chuyện trước đó còn chưa làm cho cô nguôi giận.
Sau khi Lâm Thiên ngồi vào bên trong xe hai người vẫn không có nói chuyện, bầu không khí bên trong xe cũng có chút xấu hổ.
"Tần Thi, người quan trọng mà cô nói đến trọng cuối cùng là ai vậy?" Lâm Thiên mở miệng hỏi phá vỡ bầu không khí im lặng
"anh nhất định là không biết ông ta, ông ta là người ở hậu trường có lực ảnh hưởng rất lớn, mặc dù là Tần gia của tôi cũng không thể so sánh với ông ta." Tần Thi nói.
"Thì ra là thế." Lâm Thiên gật đầu.
"Vốn dĩ ông nội của tôi hứa hẹn với anh ta sau khi uống thuốc thần vạn năng nhất định có thể khỏi bệnh, kết quả lại là thuốc thần vạn năng mất đi hiệu lực, làm cho ông nội của tôi mất mặt." Tần Thi bất đắc dĩ nói.
"Ách, có lẽ là căn bệnh này rất đặc biệt." Lâm Thiên cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
"Căn bệnh này thật sự rất kỳ quái, anh ta cũng đã mời một số lượng lớn các bác sĩ nổi tiếng từ phương Tây đến nhưng đến ngay cả nguyên nhân bệnh đều không tìm ra." Tần Thi nói.
Ngay sau đó, Tần Thi nhìn về phía Lâm Thiên.
"Lâm Thiên sau khi đến đó, anh nhất định phải giúp tìm lại mặt mũi cho ông nội tôi."
"Cô cũng đừng nói như vậy, tôi vẫn còn chưa biết là tình huống gì, tôi cũng không dám khẳng định." Lâm vân nói.
Ngay cả thuốc thần vạn năng cũng không có tác dụng, chứng tỏ căn bệnh này không dễ trị.
Ước chừng nửa giờ sau.
Xe đã chạy đến cửa nhà của Tần Thi.
Sau khi tiến vào Tần gia.
"Lâm Thiên tiểu hữu, cậu đến rồi."
Lão Tần nhìn về phía Lâm Thiên nở nụ cười.
"Lão Tần, thuốc thần vạn năng đột nhien không có tác dụng, con thật cảm thấy vô cùng có lỗi."
Lâm Thiên vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
"Lâm Thiên tiểu hữu nói nặng lời rồi, thuốc thần vạn năng của cậu lợi hại ra sao tôi đã được chứng kiến rồi, có thể tại vì căn bệnh này quả thực rất kỳ quái, không biết Lâm Thiên tiểu hữu còn có biện pháp khác hay không?."
Ông Tần nở nụ cười nói.
“Người bệnh hiện đang ở đâu, để con đến xem bệnh trước rồi hẵng nói." Lâm vân nói.
Hiện tại Lâm Thiên cũng không thể kết luận được.
"Người bệnh không ở nhà của tôi, bây giờ chúng ta lập tức khởi hành đi đến nhà của cậu ta." Ông Tần nói.
Ông Tần vừa nói xong, cửa nhà đột nhiên bị đẩy ra. Là ba của Tần Thi dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc đạo bào, dáng người gầy gò, râu ria xồm xoàm đi đến.
"Ba, đây là Chu đại sư con đặc biệt mời từ phía nam đến đây, con đến nhà của Trương lão xem qua rồi, con hoài nghi bệnh cả Trương lão là do phong thủy nhà của ông ấy xảy ra vấn đề." Ba của Tần Thi nói.
"Chuyện này. . . . . . , ta đã mời đến đây Lâm Thiên tiểu hữu rồi." Ông Tần nói.
Ba của Tần Thi nghe thấy vậy mới chú ý thấy Lâm Thiên ở bên cạnh.
"Thuốc thần vạn năng của cậu ta đã mất tác dụng rồi, còn làm cho chúng ta trước mặt mọi người bị cười nhạo ba còn mời cậu ta đến làm gì? " Ba của Tần Thi có vài phần tức giận nói.
Hai giờ trước bọn họ đã đưa thuốc thần vạn năng, giao cho người bệnh là Trương lão,thậm chí còn ở trước mặt mọi người tự tin nói rằng tuyệt đối có thể trị khỏi bệnh, kết quả lại không thể trị khỏi.
Hơn nữa ba của Tần Thi vốn dĩ đối với Lâm Thiên có một chút thành kiến, thế cho nên thái độ của ông ta đối với Lâm Thiên cũng không tốt.