"Tốt!"
Kurokawa Nako vội vàng nhận lấy tài liệu.
Cô ấy dự định xem tư liệu của chủ tịch tập đoàn Vân Thiên trước sau đó mới nghĩ ra sách lược phù hợp.
Sau khi Kurokawa Nako lấy được tư liệu bèn lập tức mở ra.
Có điều, sau khi xem tài liệu được một lát, cô ấy lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Là... là anh ta?"
Kurokawa Nako kinh ngạc không thôi nhìn chằm chằm ảnh chụp trên tài liệu.
Cô ấy vừa thoáng nhìn đã nhận ra Lâm Thiên, lần trước lúc cô ấy mua say ở quán bar chẳng phải là người này đã cứu cô ấy từ quán bar ra đấy sao?
Tối hôm đó còn ngủ ở nhà người này một đêm.
Tất cả những chuyện này cô ấy vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Có điều nằm mơ cô ấy cũng không nghĩ tới người này lại là anh Lâm chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên tiếng tăm lừng lẫy.
"Anh Lâm, xem ra chúng ta thật đúng là có duyên nhỉ." Kurokawa Nako nở một nụ cười.
Lúc này, quản gia gõ cửa đi vào.
"Cô chủ, ông chủ bảo cô đi qua một chuyến." Quản gia nói.
"Được!"
Kurokawa Nako gật đầu, sau đó đặt tài liệu trong tay xuống rồi đi ra ngoài.
Trong phòng khách.
Kurokawa Nako vừa đi vào đã nhận thấy bầu không khí không thích hợp.
"Cha, gọi con đến vội vàng như thế có chuyện gì không?" Kurokawa Nako mở lời hỏi.
"Nako, kế hoạch do em trai con chấp hành thất bại rồi." Giọng điệu của Kurokawa Sawa trầm thấp.
"Thất bại rồi?"
Đầu tiên là Kurokawa Nako khẽ giật mình, sau đó lập tức mừng rỡ trong lòng, đương nhiên cô ấy ước gì Kurokawa Koro thất bại.
"Cha, nếu lúc trước cha giao nhiệm vụ này cho con thì con nghĩ cơ hội thành công sẽ lớn hơn nhiều." Kurokawa Nako nói.
Sau khi Kurokawa Koro nghe vậy lập tức không vui.
"Kurokawa Nako, ý chị là tôi làm việc không tận sức? Rõ ràng là do cách của chị không tốt nên mới khiến tôi thất bại!" Kurokawa Koro lớn tiếng nói.
Kurokawa Nako cười lạnh một tiếng: "Kurokawa Koro, cậu đúng là không biết xấu hổ, nhiệm vụ thất bại cậu lại trách tôi? Tại sao cậu không tìm nguyên ở chính bản thân cậu đi!"
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!" Kurokawa Sawa quát một tiếng.
Lúc này hai người mới ngậm miệng.
Kurokawa Sawa lại nhìn về phía Kurokawa Nako.
"Nako, con nói xem con còn có cách nào tốt hơn không? Cha đảm bảo lần này chắc chắn sẽ giao cho con đi hoàn thành nhiệm vụ!" Kurokawa Sawa nói.
"Cha, cách nào nên nghĩ con cũng đã nghĩ rồi, trước mắt con cũng không có cách nào khác." Kurokawa Nako nói.
Đương nhiên là Kurokawa Nako còn có cách, lúc nãy trên đường tới cô ấy đã nghĩ ra một cách, chỉ có điều cô ấy không có ý nói cho Kurokawa Sawa một lần nữa.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng cô ấy đã hoàn thất vọng về cha của mình Kurokawa Sawa.
Cô ấy biết với sự thiên vị mà Kurokawa Sawa dành cho em trai, cho dù cô ấy có nói ra cách và áp dụng thành công thì Kurokawa Sawa cũng sẽ chia một nửa công lao cho Kurokawa Koro.
Kurokawa Nako đã quyết định, cô ấy muốn tự mình đi thực hiện kế hoạch, không lấy danh nghĩa của gia tộc Kurokawa.
Mấy năm nay, Kurokawa Nako lén mở một công ty ở Nhật Bản, hơn nữa kinh doanh cũng khá tốt, cô ấy dự định dùng danh nghĩa công ty này của bản thân.
"Cha, thật ra con còn có một cách." Kurokawa Koro nói.
"Hả, con nói thử xem con có cách gì?" Kurokawa Sawa hỏi.
"Nếu như đàm phán đã không có hy vọng, cậu ta còn lừa chúng ta 105.000 tỷ, chúng ta cũng không thể nhân từ mà nương tay, mềm dẻo không được vậy thì chúng ta sẽ cứng rắn!" Kurokawa Koro nói.
"Cứng rắn? Chẳng lẽ con muốn sử dụng vũ lực? Nhưng cha nghe nói anh Lâm này giành được quán quân trong trận đấu quyền anh ngầm dưới đất, võ công rất cao!" Kurokawa Sawa nói.
Kurokawa Koro cười nói: "Cha, chẳng phải ở Nhật Bản cha có một người bạn là cao thủ Ninjutsu đấy sao? Có thể mời chú ấy tới lén bắt thằng oắt con này lại, ép cậu ta giao ra công thức, chỉ cần làm thật bí mật không để ai biết, cho dù cậu ta có nhà họ Tần chống lưng cũng vô dụng."
Có thể nói Kurokawa Koro đã hận Lâm Thiên thấu xương, làm như vậy có thể lấy được công thức, còn có thể giết chết Lâm Thiên giúp anh ta giải tỏa mối hận trong lòng.
"Cách này cũng không tệ." Hai mắt Kurokawa Sawa tỏa sáng.
Nếu như thực hiện thành công cách này, vậy là có thể lấy được công thức chính xác.
"Được rồi, các con đi xuống trước đi, cách này để cha suy nghĩ và cân nhắc kỹ đã, vị cao thủ Ninjutsu mà con nói quả thật có thực lực vô cùng mạnh, nhưng ông ấy có bằng lòng giúp đỡ hay không cũng chưa thể chắc chắn được." Kurokawa Sawa nói.
Một bên khác.
Lúc chạng vạng tối, ở trước cổng biệt thự của Tô Bảo Nhi.
Tô Bảo Nhi được biết hôm nay Lâm Thiên sẽ trở lại Hà Nội nên cố ý hoãn một số lịch trình để ở cùng Lâm Thiên.
Lúc Lâm Thiên đi đến cổng biệt thự, Tô Bảo Nhi đã ở đó đợi Lâm Thiên.
"Lâm Thiên!"
Sau khi Tô Bảo Nhi nhìn thấy Lâm Thiên lập tức tươi cười nghênh đón, sau đó khoác lên cánh tay Lâm Thiên.
Ngôi sao ca nhạc đang nổi có tiếng là khá lạnh lùng trong giới này, lúc ở trước mặt Lâm Thiên lại như một chú thỏ con, một bé con dịu dàng ngoan ngoãn.
"Một thời gian không gặp, có phải nhớ anh rồi đúng không?" Lâm Thiên cười nói.
Lâm Thiên vừa nói vừa tiện thể ôm lấy Tô Bảo Nhi.
Tô Bảo Nhi bây giờ không biết đã là nữ thần trong lòng bao nhiêu đàn ông, cũng không biết là nữ thần trong mơ của bao nhiêu người, mà giờ cô ấy đang ở trong lòng Lâm Thiên.
"Ba hoa, chúng ta đi vào biệt thự trước đi." Tô Bảo Nhi tươi cười kéo Lâm Thiên đi vào trong biệt thự.
"Tô Bảo Nhi, nghe nói em lại sắp ra bài hát mới?"
"Đúng vậy."
"Vậy em có thể hát cho anh nghe trước được không, anh cũng là fan trung thành của em đấy."
"Anh muốn nghe thì đương nhiên là không thành vấn đề, cả người em đều là của anh chứ nói gì bài hát, lát nữa em sẽ mở concert cá nhân cho mình anh."
"Hê hê, được đó, hôn một cái nào."
Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi vừa đi vào trong biệt thự vừa vui vẻ trò chuyện.
Ở cách biệt thự không xa có một hàng xe đang đỗ, trong đó có một chiếc xe, trong xe có một người đang ngồi, cầm máy ảnh xuyên qua cửa kính của xe chụp lại cảnh vừa rồi...
Buối tối đương nhiên Lâm Thiên sẽ qua đêm ở nhà của Tô Bảo Nhi.
Đêm nay đã định sẵn lại là một đêm không ngủ.
Kim Vân.
Trong nhà của Trịnh Lưu Khải.
"Đậu má, fans của tôi gọi điện tố cáo lên trên nhiều như vậy sao vẫn không có phản ứng gì?" Trịnh Lưu Khải có vẻ không cam lòng.
Anh ta nghĩ rằng nhiều người gọi điện tố cáo như vậy chắc Lâm Thiên sẽ bị mang đi điều tra chứ nhỉ?
"Anh Trịnh, thứ mà anh muốn đã chụp được rồi." Trợ lý đưa điện thoại di động tới trước mặt Trịnh Lưu Khải.
Trong điện thoại đang phát video, chính là đoạn video quay ở trước cổng biệt thự của Tô Bảo Nhi, Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi gặp nhau, đồng thời còn ôm ấp hôn hít thân mật.
"Tốt lắm, trong giới giải trí thì đây chính là điều tối kỵ nhất của ngôi sao nữ, chỉ bằng đoạn video này thôi đã đủ để Tô Bảo Nhi thân bại danh liệt, cũng đủ khiến Lâm Thiên càng bị chửi nhiều hơn." Trịnh Lưu Khải nở một nụ cười hài lòng.
"Vậy... bây giờ chúng ta tung ra?" Trợ lý hỏi.
"Tung! Cậu tạo một tài khoản Facebook mới để tung ra, sau đó dùng tiền để nó phát tán." Trịnh Lưu Khải vừa cười vừa nói.
"Dạ vâng anh Trịnh, em đi làm ngay." Trợ lý gật đầu đáp lại.
"Lâm Thiên, đây là cái giá mà mày phải trả khi đánh Trịnh Lưu Khải tao!" Trên mặt Trịnh Lưu Khải lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Hơn mười giờ sáng, Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi vẫn còn đang ôm nhau ngủ ngon lành.
Năm giờ sáng nay hai người mới ngủ.
"Reng reng reng!"
Điện thoại của Tô Bảo Nhi đột nhiên vang lên đánh thức hai người.
"Chẳng phải em đã lùi hết lịch hôm nay rồi sao, sao vẫn còn gọi điện cho em vậy."
Tô Bảo Nhi vẫn còn buồn ngủ, vừa nói vừa cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường.
Cô ấy nhìn vào, là trợ lý gọi điện thoại tới.
"Alo, chị Lưu, có việc gì vậy?" Tô Bảo Nhi mở miệng hỏi.
"Tô Bảo Nhi, không xong rồi, có người đăng bài ở trên Facebook nói em và anh Lâm chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên gặp riêng với nhau, còn đăng cả ảnh chụp thân mật của em và anh Lâm, chuyện này đã lên cả hot search rồi." Trợ lý vội vàng nói.
"Cái gì?" Sau khi Tô Bảo Nhi nghe vậy lập tức giật mình.
Sau khi Lâm Thiên nghe thấy cũng kinh ngạc.
Lúc này, điện thoại của Lâm Thiên cũng vang lên.
Lâm Thiên nhìn thì thấy là Lưu Thân gọi đến.