“Thu lại ánh mắt háo sắc của anh đi!” Tần Thi trừng mắt nhìn Lâm Thiên.
“Thân phận hiện giờ của tôi là bạn trai của cô, sao nào? Nhìn cô một cái cũng không được sao? Bây giờ tôi không chỉ nhìn mà tôi còn muốn ôm cô nữa!”
Lâm Thiên vừa nói vừa ôm Tần Thi vào lòng.
“Chậc!”
Tần Thi lạnh lùng hừ một tiếng, cô ta không ngờ rằng, Lâm Thiên sẽ đột nhiên ôm lấy mình, khiến cho cô ta không chút phòng bị.
Và như thế, cô ta lại bị Lâm Thiên ôm vào lòng? Cô ta lại bị một người đàn ông ôm vào lòng!
Tần Thi chỉ cảm thấy tim đập nhanh, cảm giác này rất kỳ lạ, là ngại sao? Hay là còn có lý do khác?
“Buông ra!” Tần Thi dùng lực đẩy Lâm Thiên ra.
Chính vào lúc này, hai người trẻ tuổi nước ngoài kia cũng vừa mới thay xong quần áo bước ra.
“Nếu cô cứ đẩy tôi ra, cẩn thận lộ thân phận giả của chúng ta đó.” Lâm Thiên nói.
Tần Thi sau khi nhìn thấy hai người trẻ tuổi nước ngoài kia, chỉ đành thôi vùng vẫy nữa, cô ta biết rằng hai người này là bạn của Hoàng tử nước Cát Lai.
“Lại hời cho anh rồi!” Tần Thi nghiến răng tức giận nói.
“Tần Thi, tôi thấy sao mặt cô có chút đỏ vậy, cô có phải đang ngại không.” Lâm Thiên cười nói.
“Anh mới ngại đó!” Tần Thi bĩu môi nói.
“Thôi, không trêu chọc cô nữa.” Lâm Thiên chủ động buông Tần Thi ra.
“Nhưng trên người cô cũng khá thơm đấy, cô dùng nước hoa hiệu gì vậy.” Lâm Thiên hỏi.
Lâm Thiên cũng không nói thêm gì cả, trên người Tần Thi có một mùi thơm thoang thoảng, thấm vào lòng người, Lâm Thiên sau khi ngửi thấy, cũng không khỏi muốn ngửi thêm vài lần nữa.
“Tôi không có dùng nước hoa, trên người tôi từ nhỏ đã có mùi thơm này rồi.” Tần Thi trợn mắt nhìn Lâm Thiên.
“Thật không?” Lâm Thiên vô cùng kinh ngạc.
Thực ra Lâm Thiên trước đó đã từng ngửi thấy mùi thơm này trên cơ thể của Tần Thi.
Mùi thơm này chắc chắn là mùi thơm tuyệt nhất mà Lâm Thiên đã từng ngửi, thậm chí có thể giết chết những nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng mà Lâm Thiên biết.
Trước đây chỉ là do Lâm Thiên không tiện chủ động hỏi.
“Tôi có cần thiết đem chuyện này ra nói dối anh sao?” Tần Thi nói.
Ngay sau đó, Tần Thi nhìn chằm chằm lấy Lâm Thiên, kỳ lạ nói: “Đúng rồi, Lâm Thiên, tại sao anh không đi thay đồ.”
“Tôi chưa từng cưỡi ngựa, nên không cần cưỡi đâu, để tránh làm mất mặt cô không phải sao, tôi cũng không hứng thú lắm.” Lâm Thiên cười và nói.
“Anh không biết cưỡi ngựa sao? Được thôi, là do tôi không nghĩ tới.” Tần Thi nói.
Khi Tần Thi mời Lâm Thiên đến, cô ta cũng không hề nghĩ đến, vấn đề Lâm Thiên có biết cưỡi ngựa hay không.
Lúc này, mọi người đều đã thay đồ xong và bước ra.
Ngay sau đó, dưới sự đích thân dẫn dắt của quản lý câu lạc bộ cưỡi ngựa, mọi người đã đến trường đua ngựa.
Trường đua ngựa rất lớn, xanh mơn mởn và bằng phẳng.
Có một số người đang cưỡi ngựa ở trường đua ngựa.
Ngựa của mọi người, lúc này đều do người huấn luyện ngựa dắt ra.
Ngựa của Tần Thi là một con ngựa màu trắng.
“Tiểu Bạch!”
Tần Thi vui vẻ chạy đến trước mặt con ngựa trắng, dùng tay vuốt nhẹ trán của con ngựa trắng.
Đây là một con ngựa cái ngoan ngoãn, thích hợp với cô gái như Tần Thi.
Xem ra, con ngựa trắng này của Tần Thi dường như là thú cưỡi riêng của Tần Thi?
Bao gồm cả Hàn An Lôi, Kurokawa Koro và hai người trẻ tuổi nước ngoài kia, đều dắt đến con ngựa riêng của mình.
Giống như con ngựa của Kurokawa Koro và một người đàn ông nước ngoài kia, cao lớn hơn so với ngựa của Tần Thi và Hàn An Lôi.
Họ đều lần lượt cưỡi lên ngựa của mình, ngồi trên lưng ngựa, tay cầm dây ngựa, trông rất dũng mãnh.
Lúc này, một người huấn luyện ngựa dắt một con ngựa thuần chủng màu đen, cao lớn dũng mãnh đến trước mặt Hoàng tử Cát Lai, chỉ nhìn thôi có vẻ như con ngựa này tốt hơn những con khác.
Lúc này, chỉ có duy nhất một mình Lâm Thiên là không có cưỡi ngựa.
Lúc này, Kurokawa Koro cưỡi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm lấy Lâm Thiên và nói với vẻ mặt kinh ngạc:
“Lâm Thiên, tại sao cậu không cưỡi đấy?”
“Em đoán, anh ta hoàn toàn không biết cưỡi ngựa, anh ta là một nhà quê trèo lên cành cao, sao mà biết cưỡi ngựa chứ.” Hàn An Lôi che miệng cười.
“Cũng đúng nhỉ.” Kurokawa Koro với dáng vẻ chợt nhận ra.
Hai vợ chồng anh ấy kẻ xướng người hoạ, rõ ràng là nhân cơ hội chế giễu Lâm Thiên.
Đối với hai người họ mà nói, có thể kiếm được cơ hội chế giễu làm nhục Lâm Thiên, họ đương nhiên sẽ không bỏ qua rồi.
Khi Tần Thi nghe thấy họ chế giễu Lâm Thiên, sắc mặt của Tần Thi đương nhiên là rất khó coi.
Lúc này, Hoàng tử Cát Lai cũng nhìn chằm chằm lấy Lâm Thiên, cười và nói rẳng: “Hoá ra cậu không biết cưỡi ngựa sao, không sao cả, có thể học mà, người nào cũng từ không biết mà thành biết thôi, trong trường đua ngựa có người huấn luyện ngựa chuyên nghiệp, học thì sẽ biết thôi, đến trường đua ngựa mà không cưỡi ngựa thì thật nhàm chán.”
“Không cần đâu.” Lâm Thiên bình thản nói.
“Cái gì mà không cần chứ, cậu là một người đàn ông, không lẽ sợ sao? Ngay cả những cô gái như Tần Thi cũng dám cưỡi, nếu cậu không dám cưỡi thì cậu đúng là vô dụng quá đấy.” Hoàng tử Cát Lai cười nhạo.
Kurokawa Koro cũng cười và nói: “Hoàng tử, nhóc con này, chính là một kẻ nhát gan chỉ biết bám váy phụ nữ, kêu anh ta cưỡi ngựa, anh ta làm sao mà dám chứ?”
Hàn An Lôi cũng cười và mỉa mai nói: “Em Tần Thi à, bạn trai của cô đúng là nhát gan thật đấy, đến ngựa cũng không dám cưỡi, thực sự không biết, anh ta sau này làm thế nào để bảo vệ cô.”
Ngay cả hai người nước ngoài kia khi nghe thấy Lâm Thiên không dám cưỡi ngựa, họ cũng bật cười.
Tần Thi sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt càng lúc càng không tự nhiên.
“Lâm Thiên, hay là…anh cũng cưỡi đi, ở đây có người huấn luyện ngựa chuyên nghiệp, cho dù anh lần đầu tiên cưỡi ngựa, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Tần Thi nói.
“Vậy được thôi.” Lâm Thiên gật đầu đồng ý.
Lâm Thiên vốn không muốn cưỡi ngựa lắm, không phải vì không dám, mà là vì cảm thấy khá nhàm chán.
Còn nói về không dám, thì hoàn toàn là chuyện viển vông, Lâm Thiên với thân phận là một tu sĩ, làm sao mà không dám cưỡi ngựa chứ?
Xem tình hình, nếu như bản thân không cưỡi, chắc chắn sẽ trở thành trò cười của Kurokawa Koro và Hoàng tử Cát Lai.
Lâm Thiên không quan tâm đến những lời nói đùa của họ, nhưng vấn đề quan trọng là Lâm Thiên không muốn Tần Thi mất mặt, nếu không thì lần này Lâm Thiên giả làm bạn trai sẽ rất thất bại.
Hoàng tử Cát Lai thấy Lâm Thiên đồng ý, trông anh ấy lại rất vui.
“Quản lý, đi dắt con Gia Tây Liệt ra cho anh này.” Hoàng tử Cát Lai dặn dò quản lý của câu lạc bộ.
“Gia Tây Liệt?”
Mọi người khi nghe thấy tên này đều rất kinh ngạc.
Gia Tây Liệt là một con ngựa máu nóng vô cùng nổi tiếng ở trong câu lạc bộ này.
Ngựa trên thế giới này đại khái có thể chia thành ba loại: ngựa máu lạnh, ngựa lai bởi máu nóng và lạnh, ngựa máu nóng.
Ngựa máu nóng cao lớn dũng mãnh, tính cách nóng nảy, đầy sức bùng nổ, đua ngựa thông thường đều sẽ dùng ngựa máu nóng.
Còn ngựa lai tính cách dịu dàng, dễ thuần phục hơn, giống như con ngựa của Tần Thi, chính là ngựa có tính ôn dịu.
Còn ngựa máu lạnh thì sức lực mạnh, dùng để kéo xe và vác đồ đạc.
Còn con Gia Tây Liệt mà Hoàng tử Cát Lai nói, là con ngựa máu nóng trong những con ngựa máu nóng, hơn nữa dòng máu cao quý, nổi tiếng bướng bỉnh, cả một cái trường đua ngựa, hầu như không ai có thể thuần phục được con ngựa đó.
Đã từng có rất nhiều người đam mê cưỡi ngựa, muốn chinh phục con Gia Tây Liệt này, nhưng toàn bộ đều bị rơi xuống đất, thậm chí có nhiều người đã bị thương.
Ngay cả Hoàng tử Cát Lai, anh ấy là một người đam mê cưỡi ngựa, đã từng cố gắng đi cưỡi con Gia Tây Liệt đó, nhưng không thành công, còn bị ngã nữa, cũng may không có vấn đề gì lớn.
Trong giới cưỡi ngựa ở Hà Nội, thậm chí có một cách nói như vậy, ai có thể chinh phục được con Gia Tây Liệt của câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán, thì đó chính là một vinh dự tối cao, đủ tư cách để thể hiện trong giới cưỡi ngựa.
Tuy nhiên, hầu như là không có ai từng thành công.
“Hoàng tử, anh ta chưa từng cưỡi ngựa, anh cho anh ta cưỡi Gia Tây Liệt, như vậy là không thích hợp! Đổi một con ngựa lai đi.” Tần Thi lo lắng nói.
Hoàng tử thấy Tần Thi lo lắng cho Lâm Thiên như vậy, trong lòng anh ấy càng khó chịu hơn.
Hoàng tử yêu cầu dắt Gia Tây Liệt đến, mục đích quá rõ ràng, chính là muốn gài bẫy Lâm Thiên, để Lâm Thiên thua thảm hại và xấu hổ.
“Anh cảm thấy không có vấn đề gì cả.” Hoàng tử Cát Lai nói.
“Tôi cũng cảm thấy không có vấn đề!” Kurokawa Koro vội hùa theo.
Kurokawa Koro nôn nóng muốn thấy Lâm Thiên xấu hổ, anh ấy đương nhiên là giơ tay đồng ý rồi.
“Vẫn nên hỏi người đương sự xem, nhóc con, cậu có dám hay không?” Hoàng tử Cát Lai nhìn Lâm Thiên.
“Tôi có gì là không dám.” Lâm Thiên cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!